Tôi hỏi chú trước đó có phải nếu tôi không cho chú ăn, thì chú sẽ thích ăn cá hơn. “Cá ngon hơn đối với con, phải không?” Chú nói: “Dạ không, không. Không”. Tôi nói: “Con không thích cá hả? Cá tươi? Ta tưởng các con là chim, các con sẽ thích cá chứ. Vì thế các con ăn cá”. (Dạ đúng.) Rồi chú nói: “Dạ không, không!” Và chú hỏi tôi: “Thưa Ngài, bản thân Ngài có thích cá tươi không?” (Chà.) Thì tôi nói: “Không! Dĩ nhiên là không. Nhưng ta là người. Và ta không được tạo ra để ăn cá. Nhưng ta nghĩ các con được tạo ra để ăn cá”. Chú nói: “Dạ không, chúng con không có lựa chọn nào khác. Chúng con phải ăn cá, nhưng cá rất hôi thối”. (Ồ. Chao ơi.) “Không tốt đâu. Chỉ là chúng con phải ăn để sống còn”. (Ồ.) Sau đó tôi cảm thấy rất, rất buồn, rất xót xa. [...]
Tôi nói: “Được rồi. Thế con có nhớ có điều gì tốt mà con đã làm, để hôm nay con còn được gặp ta và nhìn thấy ta? Và rồi thậm chí được cho ăn từ tay ta. Ta phải cắt nhiều ổ bánh mì cho con và cho con ăn. Thế con có nhớ, làm sao con có được sự may mắn này?” Rồi chú nói với tôi: “Chúng con đã tặng một số tiền, cho công việc nghĩa của Ngài”. (Ồ.) Tôi nói: “Ồ, chà. Vậy thì khá tốt”. Nhưng đó không cùng một kiếp, mà là một kiếp khác. […]
Đó là tin rất vui rằng cựu Tổng thống Trump, dù phải chịu bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu phiền nhiễu mà vẫn cố gắng hết sức để muốn làm việc cho đất nước và cho thế giới, với cương vị tổng thống. Bởi vì ở địa vị đó, ông có thể làm được nhiều hơn là chỉ làm công dân bình thường. Vậy, đó là tin rất vui, tin rất vui. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi mong ông sẽ thắng. Tôi mong ông sẽ trở thành tổng thống lần nữa. Hoan hô! Tổng thống! Hoan hô! (Hoan hô! Chúng con cũng hy vọng vậy.) [...]
Host: Vào Chủ nhật, ngày 20 tháng 11 năm 2022, Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Nhân Từ Nhất (thuần chay) đã nói chuyện với các thành viên đội ngũ Truyền Hình Vô Thượng Sư và rộng lượng dành chút thời gian quý báu của Ngài trả lời các câu hỏi liên quan đến tiền kiếp và nghiệp. Đội ngũ cũng báo cáo về Ngài Donald Trump gần đây chính thức tuyên bố sẽ ra tranh cử tổng thống Hoa Kỳ vào năm 2024, một vài tin vui từ Ukraine (Ureign), v.v.
(Nói về tiền kiếp, con được nghe kể câu chuyện Về một bạn chim và một bạn sâu. Bạn chim đã gặp bạn sâu trong một tiền kiếp, và họ trở thành cặp vợ chồng người Trong kiếp này.) Chuyện đó có thật không? (Dạ, chuyện có thật. Họ là cha mẹ của con.) Sâu là ai? (Con nghĩ đó là cha con. Và mẹ con là chim.) Một chim và một sâu. Ồ, chim đã ăn sâu Và phải quay lại, phải không? (Dạ.) Cùng nhau. (Dạ.) Ôi, sâu đáng thương. Và chim đáng thương đã ăn nhầm sâu! […]
Làm sao anh biết chuyện đó? (Cha mẹ kể cho con nghe chuyện này.) Ai kể anh nghe, mẹ anh hay cha anh? (Dạ, mẹ con đã thấy tiền kiếp và chia sẻ chuyện này. Và con có hai câu hỏi: Làm sao chúng ta có thể biết được tiền kiếp của chính mình? Và mối quan hệ giữa con người đời đời kiếp kiếp diễn ra thế nào?) Ôi chao ơi. Phức tạp lắm. [...] Đừng quan tâm về tiền kiếp. Anh nhớ lại tiền kiếp để làm gì? Anh không thể thay đổi được gì hết. Tôi sẽ kể anh nghe một tiền kiếp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tiền kiếp của chính tôi. (Ồ, tuyệt vời! Vâng!) Một trong những tiền kiếp.
Tôi đã cho những người-thân-chim ăn. Kể quý vị rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ đến nhà tôi và thậm chí còn muốn vào trong nhà nữa. (Ồ.) […] Nổi bật nhất là những người-thân-hải âu. Họ luôn đến và nói với tôi những điều tốt đẹp và hoặc, “Xin cẩn thận với điều đó”, đại khái vậy.
Người-thân-mèo cũng muốn nói, và người-thân-cáo, và những người-thân-chim khác – chim nhỏ, chim lớn. Và cả người-thân-nhện nữa – nếu chú lớn không vào được thì chú nhỏ vào. Họ có thể chui qua khe cửa sổ, hoặc khe ở dưới cánh cửa. Họ nói với tôi mỗi ngày rất nhiều điều, nhưng hầu hết là những điều tương tự hoặc cùng một điều – [tuy là] những điều quan trọng. Nên tôi nói: “Được rồi, được rồi, ta đã nghe hết rồi”. […]
Một ngày nọ, tôi thắc mắc về loại cảm giác phiền nhiễu nào đó, hoặc một loại cảm giác ràng buộc từ ai đó. Tôi không thật sự hỏi ai hết. Mà chỉ: “Ai-da, sao mấy điều này làm phiền ta? Hãy để ta yên”. Và rồi vua của người-thân-hải âu tại vùng đó (Chà.) đến nói: “Ồ, không phải Ngài. Không phải người đó đâu. Đó là nghiệp thế gian phóng hướng này đến Ngài, để gây rắc rối cho Ngài”. (Ồ.) Tôi nói: “Được rồi, được rồi. Ta cũng đoán vậy rồi”. Luôn luôn là nghiệp thế gian, nghiệp thế gian. Cứ như câu thần chú mà họ luôn nói với tôi.
Và rồi tôi hỏi: “Mà này, con là ai vậy?” […] À, Neo. Tên chú là Neo. Rồi tôi nói: “Đánh vần cho ta nghe”. Chú đánh vần như N-E-O. (Hay quá.) Tôi nói: “Ồ. Con là người mới hả? Hay là ta chưa biết tên con trước đây?” Chú nói: “Dạ không ạ. Ngài đã biết tên con rồi. Con là vua của hải âu ở vùng này”. Tôi nói: “Ồ, nhưng lần trước, khi lần đầu con đến, con tự giới thiệu với ta, tên con là ‘N-U’ mà”. U. (Dạ.) Tôi nói: “Phải”. Chú nói với tôi: “A, nghe giống nhau ạ. Nên con nói ngắn gọn và đơn giản cho Ngài ạ”. Nghĩa là, chú làm tên ngắn lại và đơn giản. Tôi nói: “À, ra vậy, ta hiểu rồi”. “N-e-o” và “N-u”. Nghe có vẻ giống nhau, như “new - mới”. (Dạ, thưa Sư Phụ.) […]
Rồi tôi nói: “Được, được. Tốt. Sao con lại tốt với ta như thế?” Chú rất tốt. Chú nói: “Bởi vì Ngài đang giúp chúng con vượt qua những ngày lạnh giá. Và chúng con rất biết ơn”. Tôi nói: “Ồ, rất hân hạnh. Ta thích làm điều đó. Ta thích làm điều đó”. […]
Tôi nói: “Con thích trái cây không? Trái cây đặc biệt nào không?” Chú nói: “Dạ, chúng con không thích”. Bởi vì có những ngày họ không đến và thức ăn còn lại cho đến ngày hôm sau. […] Khi họ không đến, tôi hỏi Neo: “Sao hôm qua các con không đến? Chuyện gì đã xảy ra? Các con có đồ ăn ngon hơn ở nơi khác à? Hay là ai đó đã cho các con ăn?” Chú nói: “Dạ không, không”. Tôi nói: “Vậy thì các con đã ăn gì?” Chú nói với tôi: “Ăn rác”.
Ồ. (Ồ!) Tôi cảm thấy thật kinh khủng. Tôi cảm thấy như bị kim, kim châm vào da mình. Tôi nói: “Chính ta sẽ không ăn rác. Tại sao các con phải ăn rác?” Và người-thân-cáo đôi khi cũng nói với tôi cùng một điều, nếu chú không đến để ăn đồ ăn tôi đặt bên ngoài. Chú nói chú ăn rác. (Ồ.) Và tôi cảm thấy thật khủng khiếp. Cảm thấy rất xót xa. Tưởng tượng nếu chúng ta phải ăn rác. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu, Sư Phụ.) […]
Tôi nói: “Nhưng ta rất xin lỗi. Không phải lúc nào ta cũng có thời gian để cho các con ăn”. Tôi nói với vua Neo: “Ta xin lỗi, đời sống của ta bận lắm. Ta không có thời gian nhất định, ngay cả cho bản thân ta. Vậy, nếu ta không cho các con ăn đủ hoặc nếu ta không đến đúng giờ, khi các con đói, bởi vì đôi khi các con đến theo các nhóm riêng biệt, khác nhau…” Đôi khi đến rất nhiều. Nhưng sau này, có một số chú đến sau. Sau này tôi biết, nên tôi để dành một ít cho các chú đến sau. Giống như họ có chim canh giữ. Họ đứng ở bốn hướng, không ăn và canh giữ. (Ồ. Hay quá.)
Sau đó, tôi quan sát và biết, rồi luôn có một người-thân-chim, hàng ngày, họ có lẽ thay phiên nhau hoặc không, tôi không hỏi về điều đó, nhưng hễ khi nào họ thấy tôi, khi họ biết tôi đã thức dậy rồi, thì họ cảm nhận được. Thế là họ liền gọi nhau. Có âm giọng cao, đại khái như “Ê, ý, ý”. (Ồ.) Tôi không có tài làm điều đó. Và rồi luôn có một người-thân-chim biển đứng xung quanh và gọi. Và bạn chim kia cũng gọi, nhưng bằng một ngôn ngữ khác. […]
Rồi, họ ăn và không bao giờ nán lại. Ngay cả chim bồ câu cũng ăn, ăn, ăn, nhanh, nhanh, nhanh, và rồi họ bay đi. Luôn luôn tốt và sạch sẽ. Họ mổ hết mọi thứ. Ăn hết sạch. Nếu còn sót lại thứ gì, chim bồ câu và những chim nhỏ hơn sẽ đến sau và ăn sạch hết. Thật tuyệt. (Hay quá.) […]
Thế rồi tôi nói: “Nếu ta không cho con ăn đầy đủ, có lẽ con vẫn ăn cá chứ hả? Dù sao thì con cũng thích cá bởi vì con là hải âu, bình thường con ăn cá, phải không? Con thích cá hơn, phải không? Ta xin lỗi ta không thể cho con ăn cá”. Và chú nói: “Dạ không, không, đồ ăn của Ngài giúp ích rất nhiều”. (Ồ.) Tôi lặp lại chính xác lời chú nói. Không thêm bớt một từ nào. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu cần giải thích thì tôi sẽ giải thích, nhưng thông thường thì tôi lặp lại giống như những gì chú đã nói, vì nó rất rõ ràng. Họ nói nhanh và đơn giản, nhưng rất chính xác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) […]
Rồi tôi nói: “Không biết con là gì với ta vậy. Sao ta thương các con nhiều đến thế? Mỗi khi ta nhìn thấy con, ta cảm thấy thương con nhiều, rất nhiều. Ta cảm thấy con xinh đẹp và thật thuần khiết, ngây thơ, và là những chúng sinh tuyệt vời như vậy. Ta thật sự thương con. Và dù không thấy nhưng ta biết con đang ở bên ngoài ăn những thức ăn của ta, ta rất thích như thế. Ta thực sự rất vui khi cho con ăn. Hãy cho ta biết nếu con nhớ con là ai đối với ta”. (Ồ.)
Và rồi, chú nói với tôi: “Đã lâu lắm rồi, trong một kiếp khác”. Ồ, trước hết. Dĩ nhiên, tôi đã biết đôi chút rồi, nhưng tôi chỉ muốn xem liệu người-thân-động vật có nhớ gì không. (Ồ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng tôi ngạc nhiên, hầu hết họ đều nhớ, giỏi hơn tất cả chúng ta. (Ồ, hay quá!) […]
Dù sao thì tôi cũng hỏi chú, chú có nhớ điều gì đã khiến chú trở thành người-thân-chim, hoặc chú đến từ Thiên Đàng nào không? Chú nói: “Một cõi A-tu-la rất thấp”. Nên tôi hỏi: “Tại sao thế? Và sao con lại trở thành chim sau đó? Sao các con lại trở thành người-thân-chim?” Chú nói: “Ồ, bởi vì chúng con đã làm xáo trộn bình an”. Tôi nói: “Này, đừng dùng những từ ngữ triết học như vậy. Nói cho ta biết, con đã làm gì? Con đã làm những điều xấu nào?” (Ồ.) “Làm xáo trộn bình an”. Quá đơn giản.
Tôi biết họ đã làm những điều xấu, nên tôi nói: “Không chỉ thế thôi”. Thì chú nói: “Chúng con là bọn cướp. Chúng con là những tên cướp”. (Chao ôi!) […] Tôi nói: “Con có giết ai không?” Chú nói: “Dạ không, không, không. Chúng con chỉ cướp tiền của họ thôi”. Đó là một kiếp. Tôi nói: “Chà. Vậy là ta đang nuôi các tội phạm à? Nhưng rồi làm sao con may mắn mà tìm được đồ ăn ngon từ tay ta, bởi vì…”
Tôi hỏi chú trước đó có phải nếu tôi không cho chú ăn, thì chú sẽ thích ăn cá hơn. “Cá ngon hơn đối với con, phải không?” Chú nói: “Dạ không, không. Không”. Tôi nói: “Con không thích cá hả? Cá tươi? Ta tưởng các con là chim, các con sẽ thích cá chứ. Vì thế các con ăn cá”. (Dạ đúng.) Rồi chú nói: “Dạ không, không!” Và chú hỏi tôi: “Thưa Ngài, bản thân Ngài có thích cá tươi không?” (Chà.) Thì tôi nói: “Không! Dĩ nhiên là không. Nhưng ta là người. Và ta không được tạo ra để ăn cá. Nhưng ta nghĩ các con được tạo ra để ăn cá”. Chú nói: “Dạ không, chúng con không có lựa chọn nào khác. Chúng con phải ăn cá, nhưng cá rất hôi thối”. (Ồ. Chao ơi.) “Không tốt đâu. Chỉ là chúng con phải ăn để sống còn”. (Ồ.) Sau đó tôi cảm thấy rất, rất buồn, rất xót xa. Ôi Trời ơi. Vì vậy, tôi nói: “Được, được rồi. Ta rất xin lỗi là các con phải ăn cá như thế mà các con không thích”. Rồi chú nói: “Xin đừng lo lắng, đồ ăn của Ngài giúp ích rất nhiều”. […]
Thế nên tôi nói: “Được. Ít ra con không giết bất cứ ai, và như vậy là tốt. Nhưng rồi tại sao, con không bị đọa địa ngục vì tất cả điều đó?” Chú nói: “Ồ, chúng con không cướp quá nhiều và chúng con không đánh người hay gì cả. Chúng con làm gì có thể, và âm thầm, không quá tàn bạo. Và chúng con cũng đã hối cải. Lúc đó chúng con không có việc làm – mà phải sống còn vì gia đình và đủ thứ. Nên chúng con phải cướp nhưng chúng con cảm thấy rất buồn. Vì vậy, Thiên Đàng kiểu như khoan hồng với chúng con”. (Ồ.)
Tôi nói: “Ồ, được rồi. Thế con có nhớ có điều gì tốt mà con đã làm, để hôm nay con còn được gặp ta và nhìn thấy ta? Và rồi thậm chí được cho ăn từ tay ta. Ta phải cắt nhiều ổ bánh mì cho con và cho con ăn. Thế con có nhớ, làm sao con có được sự may mắn này?” Rồi chú nói với tôi: “Chúng con đã tặng một số tiền, cho công việc nghĩa của Ngài”. (Ồ.) Tôi nói: “Ồ, chà. Vậy thì khá tốt”. Nhưng đó không cùng một kiếp, mà là một kiếp khác.
Sau vụ cướp, kiếp kế tiếp, họ nguyện sẽ làm những điều tốt hơn. (Dạ hiểu. Đúng ạ.) Trước khi chết, họ đã sám hối. Và họ nguyện không bao giờ hại người, không cướp của, hoặc làm người ta lo lắng, đau buồn vì mất mát tài sản như vậy. Cho nên, kiếp khác… không phải kiếp kế tiếp, mà là kiếp khác nào đó, sau đó họ trở thành nhân công – lao động chân tay. (Ồ, dạ đúng.)
Tôi nói: “Vậy con đã đóng góp cho ta à? Con có nhớ không?” Chú nói: “Dạ, con nhớ”. […] Rồi chú nói với tôi chú làm việc cho một [hội] bí mật nào đó… chú nói: “những cư dân mạng bí mật thuộc đức tin của Ngài”. Tôi nói: “Ồ, rất tốt. Con đã làm thế nào?” Chú nói: “Chúng con đã sửa chữa đền thờ của Ngài. Nhà của Ngài – đền thờ của Ngài. (Hay quá.) Và các đệ tử của Ngài đã có lúc lo lắng quá nhiều, bởi vì họ không có đủ tài chính để tiếp tục sửa chữa, nên chúng con đã đóng góp”. (Ồ.)
Tôi nói: “Ồ, con giàu có hay sao?” Thì chú nói: “Dạ không, không. Chúng con tặng bốn tháng lương. Nên họ không phải trả tiền cho chúng con, và họ dùng số tiền đó, cùng với một số đóng góp nhỏ khác, để sửa chữa nhà của Ngài”. (Chà.) Tôi nói: “Nhà của ta à? Tư gia?” Chú nói: “Ồ, dù sao tất cả đều là nhà của Ngài, nhưng nó giống như một đền thờ”. Nghĩa là, như một đạo tràng. (Dạ, Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Tôi nói: “Được. Các con rất ngoan. Và tốt cho con”. (Dạ.) Vậy, lần này con có thể có đồ ăn từ tay ta. Chú nói: “Nhưng chúng con rất biết ơn có được may mắn này, cơ hội này để gặp Ngài”.
Và sau khi chú nói tất cả những điều này… Tôi cũng nhớ, dĩ nhiên, trước đó và sau đó. Và tôi cảm thấy hơi buồn. Hơi buồn một chút. Bởi vì ban đầu, tôi chỉ cho họ ăn với tình thương. Không suy nghĩ hay bất cứ gì. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Sau khi chú nhắc tôi nhớ lại và kể tôi nghe mọi chuyện này, thì tôi nhớ lại, nên cảm thấy buồn. Tôi cảm thấy “Vậy thì, đó không thực sự là tình thương của tôi, phải không?” Giống như tôi nợ chú gì đó – tôi nợ họ gì đó, nên tôi phải cho họ ăn. Tôi cảm thấy kiểu như hơi thất vọng. Tôi tưởng đó là từ tình thương của mình.
Thôi không sao. Mỗi lần tôi cho họ ăn, tôi nói: “Hãy nhớ Thượng Đế. Đây là từ Thượng Đế. Ta chỉ đang làm theo Thiên Ý và Ân Điển Thượng Đế. Con phải luôn cảm ơn Thượng Đế”. Tôi không chắc họ có nói lời cảm ơn hay không. Nên tôi tự nói: “Cảm ơn Thượng Đế cho đồ ăn này, mà Ngài cho phép con mang đến cho họ”. Và xin hãy ban phúc cho họ để họ không phải làm người-thân-chim nữa và không phải ăn cá mà họ không thích. (Dạ.)
Tôi không biết là họ không thích cá. Tôi nói thật với quý vị. (Dạ đúng.) Tôi tưởng họ bẩm sinh là vậy, và đồ ăn của họ là cá. (Dạ.) Tôi không lên án họ, hay bất cứ gì hết. (Chúng con cũng nghĩ như vậy.) Nên sau đó tôi hỏi họ: “Vậy, nhưng nếu con ăn nhiều người-thân-cá như thế, chẳng phải nghiệp của con còn nặng hơn sao?” Thì chú nói với tôi: “Dạ không, không. Bởi vì những con cá này nghiệp chướng rất nặng”. Đó là những lời chú nói. (Ồ.) […]
Là như thế đó, nên tôi cảm thấy hơi buồn. Và tôi cảm thấy, Trời ơi, đệ tử của tôi đã nhận tiền đóng góp của họ, không phải tôi yêu cầu. Và họ muốn sửa chữa nó, không phải tôi muốn. Thế mà tôi vẫn phải trả. Chim vẫn phải đến, và tôi phải cho họ ăn. Trước đó, tôi cho họ ăn chỉ với tình thương và niềm vui thuần khiết, nhưng sau khi nghe chuyện đó, tôi cảm thấy như: “Ôi trời ơi. Đây có phải là nợ mà tôi phải trả? Không còn cảm thấy cao cả nữa. (Ồ.) Không nhiều như trước”.
Nhưng tôi vẫn thương họ rất nhiều. Vẫn cảm thấy rất vui khi thấy họ ăn. Chỉ là tôi hơi thất vọng vì việc cho ăn không đơn thuần, 100% tình thương vô điều kiện. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Bây giờ, giống như bị vướng víu với một số nghiệp trong quá khứ. Dù đó không phải là nghiệp của tôi. (Dạ đúng.) […]
Tôi nói: “Được rồi, vậy sau kiếp này, con cũng biết tương lai, con có biết mình sẽ đi đâu không? Con có phải trở lại làm người-thân-hải âu hay người-động vật khác nữa không, hay là con sẽ lên Thiên Đàng thấp hoặc sẽ xuống địa ngục, hay là gì?” Rồi chú nói: “Dạ không, không. Không thành vấn đề”. Tôi nói: “‘Không thành vấn đề’ nghĩa là gì? Vậy thì con sẽ lên Thiên Đàng chứ?” Chú nói: “Dạ. Còn rất nhiều, rất nhiều công đức”. (Ôi chà.)
Và tôi nói: “Phải, bởi vì sự đóng góp của con. Đúng không? Được. Bây giờ con đang trải qua giai đoạn nghiệp xấu của mình. Con đang trả nghiệp xấu của vụ cướp. Nhưng sau đó, con sẽ lên Thiên Đàng. Ta sẽ cố hết sức can thiệp và giúp đỡ để con được giải thoát vĩnh viễn, và không phải xuống Thiên Đàng thấp rồi tái sinh nữa”. (Hay quá.) Và tôi nói: “Dù con lên Thiên Đàng thấp, do không đủ công đức tốt để lên cao hơn, ta cũng sẽ cố gắng giúp con ở đó”. Thế nên cả hai chúng tôi đều vui vẻ. Bây giờ, tôi vui vẻ trả nợ với rất nhiều tình thương.
Ngay cả nghiệp của nhiều kiếp khác cũng luôn đến và đeo bám mình. Không bao giờ có thể trốn thoát, dù là Minh Sư. (Dạ, Sư Phụ. Ồ, dạ.) Dĩ nhiên, nếu quý vị không bao giờ quay lại thế gian nữa, thì tất cả xong, tất cả chấm dứt. Và món nợ cứ ở đó, ở đâu đó, như bị khóa trong két sắt. Nhưng nếu quay lại khu vực đó, nơi mà những điều đó đã xảy ra ở đó, thì quý vị sẽ phải trải nghiệm lại một số nghiệp lần nữa. (Vâng. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) May là không phải tôi yêu cầu. [Nếu không thì] tôi không biết sẽ phải cho họ gì nữa. Hoặc, liệu tôi còn đủ công đức để thậm chí có thức ăn cho họ hay không nữa. (Dạ hiểu. Vâng, thưa Sư Phụ.)
Thật ra, hàng ngày, tôi cảm tạ Thượng Đế, dĩ nhiên, Thượng Đế Toàn Năng, rồi tôi cảm ơn tất cả những ai liên quan vì bữa ăn của tôi. Và tôi cảm ơn chư Thánh Hiền, các Minh Sư khắp nơi vì công đức của các Ngài mà tôi được thừa hưởng chút ít, hoặc là các Ngài rộng lượng ban cho tôi để tôi có được bữa ăn đó. Và cầu cho tất cả các Ngài có mọi thứ các Ngài cần. Cầu cho đệ tử của các Ngài dễ cảm hóa, dễ giáo hóa và giải thoát. Cầu cho tất cả chúng sinh tốt đều có tất cả những gì họ xứng đáng, dựa theo Ân Điển Thượng Đế. Và cầu cho tất cả chúng sinh xấu trở thành chúng sinh tốt. Và cầu cho thế giới này trở thành một địa đàng thuần chay và an bình, và dĩ nhiên là một thế giới khai ngộ – một thế giới được giải thoát. (Dạ.)
Rồi, bây giờ, quý vị thấy chưa? Nhớ lại kiếp trước để làm gì? Bây giờ tôi đã trả lời quý vị rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) […]
Quý vị còn gì khác muốn nói với tôi không? (Dạ còn. Cựu Tổng thống Donald Trump tuyên bố rằng ông sẽ ra tái tranh cử tổng thống Mỹ vào năm 2024. Ông đã tuyên bố vào đêm 14 tháng 11 rằng ông sẽ tìm kiếm sự đề cử tổng thống của Đảng Cộng hòa.)
“ Media Report from ABC News – Nov. 15, 2022 President Trump: Để làm cho Hoa Kỳ vĩ đại và huy hoàng trở lại, tối nay tôi tuyên bố ra tranh cử Tổng thống Hoa Kỳ. Cùng nhau, chúng ta sẽ chống lại những thế lực tham nhũng nhất và những nhóm quyền lợi đã mọc rễ mà có thể tưởng tượng được. Quốc gia đang ở trong tình trạng kinh khủng. Chúng ta đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Đây không phải là nhiệm vụ dành cho chính trị gia hoặc ứng cử viên bình thường – đây là nhiệm vụ cho phong trào lớn lao mà biểu hiện lòng dũng cảm, sự tự tin và tinh thần của người dân Mỹ. ”
Ừ, tôi chắc chắn họ sẽ chấp thuận. Theo thiển ý của tôi, tôi nghĩ không có ai khác tốt hơn ông ấy. (Dạ.) Điều này tốt. Đó là tin rất vui rằng cựu Tổng thống Trump, dù phải chịu bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu phiền nhiễu mà vẫn cố gắng hết sức để muốn làm việc cho đất nước và cho thế giới, với cương vị tổng thống. Bởi vì ở địa vị đó, ông có thể làm được nhiều hơn là chỉ làm công dân bình thường. Vậy, đó là tin rất vui, tin rất vui. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi mong ông sẽ thắng. Tôi mong ông sẽ trở thành tổng thống lần nữa. Hoan hô! Tổng thống! Hoan hô! (Hoan hô! Chúng con cũng hy vọng vậy.)
Tôi thực sự mong ông sẽ thành công vì điều đó sẽ đưa Hoa Kỳ vào một vị thế và hoàn cảnh tốt hơn, và thế giới cũng vậy, vào một nơi tốt đẹp hơn, vào một vị thế tốt hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Dù sao, tôi tán thành. Và tôi hy vọng quý vị cũng tán thành. (Dạ, chúng con tán thành. Vâng.) Và chúng ta cầu nguyện. Chúng ta âm thầm cầu nguyện và ủng hộ ông. Tốt hơn đừng làm ồn ào quá nhiều.
Những người khác, nếu họ tán thành và ủng hộ ông, thì họ phải nên làm điều đó một cách công khai hơn. Chúng ta không có nhiều phương tiện hoặc khả năng để hỗ trợ ông theo cách họ nên làm. Nhưng người Mỹ, có rất nhiều người, hàng chục triệu người quý mến ông. Họ nên ủng hộ ông công khai bằng mọi cách. (Dạ, thưa Sư Phụ. Chúng con đồng ý.) Chúng ta âm thầm ủng hộ ông trong tâm và âm thầm cầu nguyện và chúc ông trở thành tổng thống lần nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Không thể tệ hơn. Dù ông không làm tốt hơn, ông cũng không thể làm tệ hơn, như hiện nay – cho Hoa Kỳ và cho cả thế giới nữa. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Vâng.) Ôi Trời ơi. Sau khi ông không còn tại vị nữa, quý vị thấy rồi. (Dạ.) Lạm phát cao chọc trời, giá cả mọi thứ tăng vọt, chiến tranh và nạn đói khắp nơi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và ngày càng có nhiều thảm họa, và mọi thứ khác nữa.
Tôi không nghĩ ông có thể làm cho tình trạng tệ hơn. Và có triển vọng là ông sẽ làm tốt hơn. (Dạ.) Trước đây tôi bảo quý vị rằng nếu Biden trở thành tổng thống, Hoa Kỳ sẽ mất lòng tin của cộng đồng quốc tế. Nhớ không? (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) Và rồi đã thành sự thật? (Dạ đúng.) Có thành sự thật không? (Dạ có. Đúng vậy ạ.) Putin không muốn nói chuyện với [Biden] nữa. Chủ tịch Tập Cận Bình không muốn bận tâm với [Biden]. Và, Chủ tịch Kim Jong-un đang đe dọa Hoa Kỳ thậm chí ở khắp nơi, và Nga cũng đe dọa Hoa Kỳ trước đó. (Dạ.) V.v. và v.v.
Bây giờ quý vị đã biết. Chúng ta chúc ông những điều tốt nhất. May mắn nhất. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chúng ta chúc điều may mắn nhất cho Hoa Kỳ để có Tổng thống Trump là lãnh đạo của quốc gia này lần nữa. Tôi chỉ có thể nói thế thôi.
Còn gì nữa không cưng? (Dạ còn, thưa Sư Phụ. Một số tin khám phá không gian có tính lịch sử. Hỏa tiễn Artemis vừa được NASA phóng đi, với một chương trình bền vững để con người có thể sống trên mặt trăng trong vòng 10 năm tới. Đó là một tin thú vị. Một hình nộm đã được phóng đi trong chuyến bay thử nghiệm đầu tiên của “capsule” Orion. Đã được phóng vào thứ Tư và sẽ quay lại Địa Cầu vào ngày 11 tháng 12.)
“ Media Report from NBC News – Nov. 16, 2022 Tom Costello (m): Đó là ngay trước hai giờ sáng vào một đêm không mây ở Florida.
Reporter (m): Artemis I phóng lên. Chúng ta cùng bay lên, trở lại mặt trăng và xa hơn thế nữa.
Tom Costello (m): Hỏa tiễn mạnh nhất trong lịch sử của NASA đã gầm thét sống dậy, rầm rầm rung chuyển các tòa nhà và cửa sổ, hướng tới một quỹ đạo không người lái quanh mặt trăng trong 26 ngày và vạch ra con đường để một ngày sẽ bay dài và thật sâu. Trên tàu, các hình nộm thử nghiệm sẽ ghi lại lực-g và mức phơi nhiễm bức xạ, với các phi hành gia chuẩn bị lên chuyến bay kế tiếp quanh mặt trăng năm 2024, rồi đáp xuống năm 2025. Năm tới, NASA có kế hoạch đặt tên các phi hành gia cho chuyến đầu tiên trở lại mặt trăng của Mỹ sau 50 năm, khi Artemis tiếp tục từ nơi Apollo đã dừng lại. ”
(Chỉ là một tin tiêu biểu khác.) Quý vị thích lên sống trên mặt trăng không? (Con không nghĩ vậy.) Tôi không biết tại sao họ lại hy vọng cao như thế. Bởi vì tôi không thấy có cây cối nào, hay bất kỳ thứ gì thú vị trên đó, hoặc tôi nghĩ chúng ta phải mang theo mọi thứ. (Dạ.) Giống như di cư. (Dạ.) [Đó là] nếu chúng ta vẫn còn gì để mang theo. (Dạ.) Sắp tới đây, nếu chúng ta vẫn còn có thứ gì để mang theo, hầu có thể duy trì sự sống trên mặt trăng.
Có một người đàn ông được gọi là “chủ sở hữu” mặt trăng. Ông tuyên bố ông sở hữu mặt trăng bởi vì không ai khác đã sở hữu – với một “kẽ hở” đâu đó. Và rồi, ông ấy bán rất đắt từng mảnh, từng mảnh [đất] của mặt trăng. Nếu muốn mua, quý vị có thể tìm ông đó để mua, trong trường hợp phải lên sống trên đó. Ai biết được? (Dạ.)
Không phải các khoa học gia muốn con người sống trên mặt trăng, nhưng tình trạng của Địa Cầu, của thế giới đang thật sự suy thoái. Thành ra họ lo lắng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và Elon Musk thậm chí còn muốn đưa người ta lên Hỏa tinh nữa. Thế thì, chúng ta có hai tinh cầu để mong đợi trở thành nhà của mình. Hy vọng vậy. Tôi nghĩ quý vị vẫn còn trẻ. Có thể quý vị vẫn sẽ lên đó, nhưng còn tôi, tôi không nghĩ sẽ thấy ngày đó. Không đâu. Trong vòng mười năm? Tôi không biết có nhiều người muốn lên đó hay không. Tôi hy vọng chúng ta có đủ nước nếu đào sâu dưới mặt trăng hoặc làm gì đó. Sau đó, bắt đầu trồng cây và cây ăn quả, rau củ này kia. Có lẽ được, sao không? Có thể thử.
Nhưng tốt nhất là sửa chữa Địa Cầu này. Chúng ta đã có mọi thứ ở đây rồi. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Chính xác ạ.) Nếu chúng ta ngừng phá hủy nó, thì sẽ có một nơi tuyệt đẹp mà có thể luôn luôn gọi là nhà. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
[Mặt trăng] là tin “hy vọng” thôi. Chúng ta chưa biết điều đó nên không thể nói đó là tin vui. (Dạ đúng.) Nhưng đó chỉ là lời hứa. Quý vị thậm chí không biết sẽ trở thành sự thật hay không. (Đúng vậy ạ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Giống như Elon Musk muốn đưa người lên Hỏa tinh. Hy vọng chúng ta có thể sống ở đó. Có lẽ chúng ta phải đào hang động sâu trong lòng đất để tránh quá nhiều nhiệt, gió và cát, như Sa mạc Sahara.
Tôi đã đến một trong những quốc gia Ả Rập. Đó thật sự là môi trường khắc nghiệt, theo như tôi thấy. Chỉ có cát và cát khắp nơi. (Dạ.) Có một vùng đâu đó rất nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ thì có một số cây cối. Phần còn lại chỉ là trống trơn và cát. Cát khắp nơi. (Dạ.) Quý vị không thấy bất cứ gì như cảnh quý vị thấy ở Hoa Kỳ, Đài Loan (Formosa) hoặc ngay cả Hồng Kông. (Dạ đúng.) Hồng Kông có rất nhiều tòa nhà cao tầng nhưng ít ra quý vị vẫn thấy cây cối xung quanh. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) [Vẫn thấy] một số ngọn núi, một số thung lũng vẫn còn xanh tươi, [tuy] không có người ở, hoang sơ.
Nhưng ở một nước Ả Rập như thế – không có gì hết. Thế mà người ta sống ở đó. Họ có đường phố. Họ có cửa hàng, hai bên đường, và họ vẫn sống, họ bán đồ. Mọi người đi bộ xung quanh hoặc lái xe xung quanh như thế. Họ đã quen rồi. Nếu không, thì họ đã tìm cách di cư đến quốc gia nào khác với môi trường sum sê, xanh tươi. […]
Ví dụ, ở Dubai, đó là một trong những nơi không có cây cối. Có một số. Rất ít cây đâu đó. Rất ít cây, ở khu dân cư giàu nào đó, Họ có một số cây. Nhưng không phải tất cả các khu giàu đều có cây. Chỉ là những cây rất nhỏ và không nhiều, như cảnh chúng ta thường thấy ở châu Âu hoặc bất kỳ nơi nào khác bên ngoài các quốc gia Ả Rập. Tất cả đều là cát. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng người dân sống hạnh phúc. […]
Công dân Dubai được cung cấp mọi thứ họ cần từ chính phủ của họ. Không phải là điều tuyệt vời sao? (Dạ, đúng vậy.) Chứ không như những gì chúng ta nghe nói ở nước khác, nơi chính phủ của nhiều quốc gia khác tham nhũng – lấy tiền của dân, buộc họ phải trả nhiều hơn là họ có thể trả. Và để dân chết đói, đói khát, hoặc thiếu mọi thứ hoặc thiếu nhiều thứ thiết yếu để tồn tại. (Dạ, thưa Sư Phụ. Vâng.) Vì vậy, đó là một nơi rất tốt. (Dạ.)
Nếu mỗi quốc gia trên thế giới đều có những hệ thống như vậy, thì người dân cũng có thể hài lòng khi sống với bất kỳ tổng thống nào. Thì không cần phải là Trump hoặc bất kỳ ai. Ai cũng được. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Nếu các chính phủ chăm sóc công dân của họ thật tốt như ở Dubai, thì tốt quá, Tổng thống Trump có thể nghỉ hưu và đi đánh golf bất cứ khi nào ông thích hoặc ở Mar-a-Lago, xem truyền hình, xem phim, vừa ăn bắp rang vừa xem Truyền Hình Vô Thượng Sư, xem [tiết mục] Giữa Thầy và Trò, Tin Mới Bay Sang hoặc bất cứ tiết mục gì.
Tôi thật sự mong muốn thế giới này có những chính phủ như thế, trong sạch, không tham nhũng, mà thật sự chăm sóc công dân của họ, để dân không lo lắng, không lo âu và không phạm tội ác. […] (Dạ, Sư Phụ.) […] Tôi thật sự thấy tiếc, vì thế giới này không phải là một nơi tốt đẹp chút nào. Không phải lỗi của mọi người nếu họ phạm tội, như ăn cướp hoặc trộm cắp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó không phải là việc tốt để làm và không nên được khuyến khích. Tuy nhiên, đó không phải là tội ác lớn nhất trong xã hội so với một số chính phủ hoặc những người khác thực hiện các vụ cướp lớn lao. Bởi vì họ có quyền lực, bởi vì họ biết cách, hoặc họ liên kết với những người có quyền lực trong chính phủ. (Dạ đúng.) Đôi khi ngay cả từ cấp lãnh đạo. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là theo bản tin. Thật sự là như vậy. Chúng ta sống trong một thế giới buồn, buồn, đáng buồn.
Tôi không biết khi nào sẽ thay đổi. Chỉ có Ân Điển Thượng Đế mới làm cho [thế giới này] tốt hơn. Chúng ta cố gắng hết sức chỉ để thông tin cho mọi người, để cầu nguyện cho thế giới, để làm những gì có thể giúp cho một số đời sống tốt hơn cho một số người cần giúp – chỉ là đóng góp nhỏ bé của chúng ta để làm thế giới này thành nơi tốt đẹp hơn. Nhưng tôi muốn một sự thay đổi hoàn toàn – rằng mọi người đều có đủ mọi thứ. (Dạ vâng, Sư Phụ.) Có lẽ giống như các công dân Dubai. [Chính phủ Dubai] không chỉ chăm sóc cho công dân của họ, mà họ còn tạo công ăn việc làm cho người ngoại quốc nữa. Tất cả người ngoại quốc đến đó để làm việc và gửi tiền về cho gia đình, ở những nước khác nghèo hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vì vậy, đó là một điều rất tốt. Nếu chính phủ tốt, thì không chỉ tốt cho công dân của họ mà còn tốt cho thế giới theo cách nào đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) […]
Được rồi, cưng, còn gì nữa không? (Dạ còn, thưa Sư Phụ. Tân Thủ tướng Sunak của Vương quốc Anh lần đầu tiên tới viếng thăm Kyiv vào thứ Bảy, đó là ngày hôm qua. Và [Sunak] cam kết tiếp tục hỗ trợ vững chắc cho Ureign (Ukraine).) Tốt cho ông ấy. Tốt cho Ukraine (Ureign). (Và ông cũng thông báo rằng Anh sẽ cung cấp khoản hỗ trợ mới trị giá 50 triệu bảng Anh cho Ureign (Ukraine).)
“ Media Report from The Guardian News – Nov. 19, 2022 Rishi Sunak (m): Chỉ riêng trong năm nay, chúng tôi đã cung cấp 2,3 tỷ bảng Anh hỗ trợ quân sự, và chúng tôi sẽ làm như vậy lần nữa vào năm tới. ”
Điều đó tốt cho ông ấy. Phải. Tốt cho ông. Ureign (Ukraine) cần mọi sự trợ giúp có thể, bởi vì họ đã phải chịu đựng một cuộc chiến phi nghĩa. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Và dân họ phải chịu khổ rất nhiều, khổ sở rất nhiều, và bởi vì họ phải rời đi, phải chạy trốn, hoặc chết, đau khổ, hoặc bị thương trong cuộc chiến, họ cũng không làm được nhiều việc đồng áng, không nhiều như trước. Vì vậy, nền kinh tế của họ đi xuống, chi tiêu hết vào chiến tranh, và thậm chí không thể sản xuất – nhiều nông phu đã gia nhập quân đội. Bởi vì họ cũng không thích bị Nga xâm lược vô cớ như thế. (Dạ.)
Nhưng chiến tranh không chỉ giết người, mà còn giết cả nền kinh tế, nông nghiệp và các sản phẩm sinh tồn khác ở quốc gia đó, cho chính công dân của họ, cũng như ảnh hưởng đến toàn thế giới. Nếu họ không sản xuất đủ, như là ngũ cốc hoặc dầu ăn, thì thế giới cũng sẽ thiếu hụt. (Dạ phải.) Điều đó góp phần thêm vào nạn đói trên thế giới hiện nay. (Dạ đúng ạ.)
Thành ra tôi không thích chiến tranh chút nào cả. Chiến tranh ở Âu Lạc (Việt Nam) cũng từng rất kinh khủng. Tất cả Chất độc Da cam này phá hủy rất nhiều đồng ruộng. Vì họ không muốn những người gọi là Việt Cộng lúc bấy giờ, ẩn nấp ở đâu đó, hoặc ra gặt hái mùa màng nuôi thân để tiếp tục cuộc chiến du kích. (Dạ.)
“ Courtesy of Timeline - World History Documentaries – Nov. 7, 2018 Don Blackburn (m): Một trong những việc chúng tôi làm là dỡ bỏ những thùng mà họ nói là thuốc trừ sâu dùng diệt muỗi ở đây để người dân không bị sốt rét. Nhưng hóa ra đó là Chất độc Da cam, một chất dioxin.
VO: Chất độc Da cam và các chất diệt cỏ khác là những vũ khí tàn phá nặng nề nhất trong chiến tranh Việt Nam. Hơn 80 triệu lít chất diệt cỏ dioxin đã rải xuống miền Nam Âu Lạc (Việt Nam) trong giai đoạn 1961-1971. Ngày nay, hơn ba triệu người Âu Lạc (Việt Nam) bị khuyết tật và bệnh tật do chất độc gây ra. ”
Nên, họ đã dùng Chất độc Da cam để phá hủy nhiều, rất nhiều trang trại và cũng gây hại cho người dân ở gần đó nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ bị thương một cách khủng khiếp.
“ Courtesy of Timeline - World History Documentaries – Nov. 7, 2018 Narrator (m): Người cha qua đời vì bệnh ung thư ruột gần 20 năm trước đây. Mẹ là thành viên của người dân tộc thiểu số Pa cô, đã phải cắt bỏ tử cung vì ung thư. Chất dioxin trong Chất độc Da cam gây tổn hại cho Kế Văn Bắc, 24 tuổi, khi mẹ anh đang mang thai anh. [Tuy] tâm thần khỏe mạnh, anh phải sống trong cơ thể bị chất độc dioxin tàn phá. Kế Văn Bắc cần được chăm sóc thường xuyên. Mẹ anh là chỗ dựa duy nhất của anh. Có Nhiều gia đình ở A Lưới mà tất cả con cái sinh sau chiến tranh đều bị tàn tật vì chất độc. Không một gia đình nào không gánh chịu sự tàn phá của chất độc thời chiến. ”
Tôi nhớ tấm hình đã gây chấn động cả thế giới. Đó là một cô bé đã bị thương vì bom na-pan, cô bé trần trụi chạy trên đường và la hét vì đau đớn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và có lẽ vì thế mà chiến tranh kết thúc sớm hơn. Bởi vì con người không thích loại đau khổ này. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Lúc đó, chúng tôi không có nhiều thông tin sẵn sàng như bây giờ. Nhưng thậm chí chỉ một hình ảnh của cô bé đó đã làm rúng động cả thế giới, và cũng làm thay đổi cả lịch sử của Âu Lạc (Việt Nam) nữa. Thế nên, chiến tranh cũng kết thúc nhanh hơn, là một trong những lý do, bởi vì không ai chịu nổi hình ảnh đó.
Hãy tưởng tượng, tương tự như vậy, hoặc tệ hơn thế, ở khắp nơi trong chiến tranh và bây giờ ở Ukraine (Ureign) cũng vậy. Chỉ là, trong chiến tranh, người ta không có cơ hội để chụp ảnh hoặc quay phim và gửi ra, không nhiều như đáng lẽ phải có. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nhưng ngay cả với rất ít thông tin, chúng ta đã thấy những cảnh quá khủng khiếp và những hình ảnh về cuộc chiến ở Ukraine (Ureign) rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Cho nên tôi căm ghét chiến tranh. Tôi làm mọi thứ có thể để ủng hộ hòa bình. Và để mọi người hiểu rõ là chúng ta không thích chiến tranh, không ủng hộ chiến tranh, không muốn bất kỳ cuộc chiến nào. Không cần thiết phải có bất kỳ cuộc chiến nào hết. (Dạ đúng.) Vì lý do gì? Nếu mỗi quốc gia chỉ chăm lo cho công dân của họ và làm những gì có thể để sản xuất những thứ thiết yếu cho thế giới thưởng thức, thế là đủ rồi. Tại sao họ phải đi xâm lược một quốc gia khác vì lý do nhảm nhí và tà ác nào? Không lý do gì là lý do tốt, chỉ để gây chiến một cách vô cớ, như thế đó, như ở Ureign (Ukraine). (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Được, rất tốt là Thủ tướng Rishi Sunak tiếp tục con đường mà Boris Johnson đã làm trước đây. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.)
Còn gì nữa không, cưng? (Dạ còn, thưa Sư Phụ. Nga và Ureign (Ukraine) đã đồng ý gia hạn thỏa thuận xuất cảng ngũ cốc thêm 120 ngày nữa. Các nhà lãnh đạo thế giới ca ngợi bước đột phá này vì đã giúp “tránh tình trạng thiếu lương thực toàn cầu” vào thời điểm tối quan trọng.)
Tốt. Ít ra là vài tin vui hơn. (Dạ.) Trong tình cảnh cuộc chiến tồi tệ đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vì không nên dùng lương thực làm vũ khí để bóp nghẹt người ta. Tôi có nói với quý vị trước đây rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tốt, vì thế giới gây rất nhiều áp lực cho Điện Kremlin, nên họ phải đồng ý với điều đó. Tốt. Dù sao thì cũng tốt là tình hình trở nên tốt hơn, bằng cách nào đó. Bằng cách nào đó, chúng ta cầu nguyện nhiều hơn và Ukraine (Ureign) sẽ có vị thế vững hơn, có hoàn cảnh tốt hơn. (Dạ.)
Ureign, không phải Ukraine. Tôi quên… Ureign. “Quý vị” tự cai trị. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Người dân “Quý vị” tự cai trị. Người dân “Quý vị” có chủ quyền của riêng mình. Đó là cách hợp lý. Đó là cách Thiên Đàng muốn. Để được hòa nhập vào cộng đồng toàn thế giới, đó là ý kiến rất hay rằng chúng ta cùng nhau, đoàn kết và chung sống hòa bình với nhau, chứ không phải bằng cách muốn thống nhất với một quốc gia nào đó rồi dội bom, phá hủy tất cả các thành phố và giết bất cứ người nào có thể, và lấy cắp sản phẩm của họ, cướp đi con cái và người dân của họ, và tra tấn, giết hại và làm họ bị thương như thế. Đó không phải là cách để thống nhất gì hết. Không có lý lẽ biện hộ nào hết. (Dạ. Chính xác, thưa Sư Phụ. Dạ, Sư Phụ.)
Còn gì nữa không?
“ Media Report from Nmas – June 18, 2022 Reporter (f): Cư dân ở Tampico (Tamaulipas) thuộc Bắc Mễ Tây Cơ có một niềm tin sâu xa rằng họ được chăm sóc và cũng được người ngoại tinh ghé thăm.
Reporter (m): Cư dân ở Tampico xác nhận rằng những người ngoại tinh đã bảo vệ họ qua bao thập niên tránh bị bão tấn công tàn phá.
Reporter (f): Chẳng hạn, vào ngày 16 tháng 8, năm 2021, quỹ đạo của Bão Grace đã chuyển hướng, đáng lẽ ập vào đất liền là cơn bão nhiệt đới, nhưng chuyển hướng và rồi mạnh thêm trở thành bão lớn, do đó ảnh hưởng tiểu bang lân cận là Veracruz. Cũng đáng ghi nhận rằng cơn bão cuối cùng đổ bộ vào Tampico là bão Inés, vào năm 1966. Sau đó, tất cả các cơn bão cuối cùng đều chuyển hướng.
Reporter (m): Thành ra vào những năm đó, một huyền thoại nổi lên với niềm tin rằng có một căn cứ đĩa bay (UFO) cách Bãi biển Miramar chắn sóng 1,3 cây số.
Reporter 2 (m): Đồng thời, trong Vịnh Mexico họ đã thấy những ánh sáng kỳ lạ dưới lòng biển, và có cả ánh sáng bay trên bầu trời, tại đây thuộc vùng miền nam Tamaulipas. ”
(Dạ. Có một tin khác. Có hai thành phố duyên hải ở Mexico, tên là Madero và Tampico, cư dân nơi đây tin rằng những chúng sinh ở thế giới khác sống dưới nước ở đó và giúp bảo vệ họ thoát khỏi các hiện tượng thời tiết có hại. Ví dụ, gần đây một cơn bão nhiệt đới đã thay đổi hướng đi và tránh vùng đó, mà người dân cho rằng nhờ sự giúp đỡ của những chúng sinh này mà làm chuyển hướng các hình thái thời tiết gây tàn phá… nên, khiến các cơn bão nhiệt đới tránh xa vùng đó trong 50 năm qua.)
Bất cứ nơi nào mà các cõi Thiên Đàng tìm được một số lý do tốt, như có một số lượng người đạo đức sống ở đó, bất cứ đâu mà Thiên Đàng có thể tìm cớ, thì Họ luôn luôn giúp đỡ con người tránh thảm họa hoặc làm cho đời sống người dân ở đó tốt đẹp hơn – cho dù không phải toàn thể dân số ở vùng đó là có đức hạnh hoặc tốt, mà chỉ một số người ở đó thôi. (Hay quá.) Quý vị có nhớ câu nói rằng nếu chỉ có mười người đạo đức sống trong một cộng đồng, thì cộng đồng đó sẽ thoát khỏi sự trừng phạt của Thiên Đàng. (Ồ. Dạ nhớ.) Đại khái như thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhớ không? Tôi có nới với quý vị trước đây rồi. (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.)
Vậy tốt. Và một số người có thể thấy các cõi Thiên Đàng đang giúp, ví dụ như giúp Ureign (Ukraine), bởi vì nhiều phép màu xảy ra, như tại sao đạn pháo của Nga không đến trúng mục tiêu, mà chỉ chạy đi nơi nào khác. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Thật vậy. Vâng.) Thường xuyên – chứ không chỉ một, hai lần. (Dạ. Dạ đúng.) Và binh lính Ureign (Ukraine) hầu như thua xa về số lượng. Nhưng họ vẫn tiếp tục và họ đang chiến thắng. (Dạ.)
Dĩ nhiên, đã có rất nhiều đau khổ rồi. Tôi ước họ thậm chí không cần phải thắng. Chỉ cần để họ yên lành sống trong hòa bình và sản xuất lương thực cho thế giới. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Họ làm công việc của họ rất tốt. Họ không làm gì xấu cả. Vì vậy, không ai nên đến quốc gia của họ và gây rối loạn ở đó. (Dạ. Đúng vậy. Dạ đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.) Vậy hãy để họ tự cai trị. Do đó, Ureign là một tên tốt cho quốc gia đó. Tôi đã hỏi Thiên Đàng là chúng ta có được phép gọi họ là Ureign không. Thiên Đàng nói: “Chắc chắn. Dạ được”.
Nhưng đó không phải là quốc gia của tôi, chúng ta không thể chính thức đổi tên. Chúng ta chỉ gọi họ bằng tên đó như một lời chúc tốt đẹp. Những lời chúc tốt lành cho họ. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Không hại gì. Giống như người ta, như các ngôi sao điện ảnh – họ có nghệ danh, hoặc các nghệ sĩ có nghệ danh riêng của họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không phải lúc nào họ cũng dùng tên thật.
Và tôi cũng có nghệ danh: Thanh Hải. Đó không phải tên khai sinh của tôi. Cũng chẳng sao. Không hại gì. Cũng tốt. Chỉ được an bài như thế. (Dạ, Sư Phụ.) Nên, khi quý vị xem những tiết mục AP này – Những Tiên Tri Thời Xưa Về Địa Cầu Chúng Ta – mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Chẳng hạn, tại sao tôi có tên đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và tại sao tôi làm cái đó, làm cái này hoặc nói điều này, nói điều kia. Nó được an bài như thế, để trở thành tên của tôi. Tôi không yêu cầu có tên đó. Mọi thứ chỉ được an bài. Tôi chỉ bước đi từng bước một. Mọi thứ chỉ được an bài như thế.
Còn gì nữa không cưng? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) Vậy tốt. Hôm nay thế là đủ rồi. Thượng Đế gia trì quý vị. Thượng Đế thương quý vị. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Xin Thượng Đế gia hộ Sư Phụ.) Tôi cũng thương quý vị. Và tôi cảm kích quý vị giúp đỡ cho thế giới này, qua công việc Truyền Hình Vô Thượng Sư, luôn luôn cảm kích, tất cả quý vị. Không chỉ vài người quý vị thôi, mà tất cả những ai ở khắp mọi nơi trên thế giới đang làm việc để giúp Truyền Hình Vô Thượng Sư.
Công đức của quý vị sẽ vô lượng, mặc dù quý vị không nghĩ về điều đó hoặc không đòi hỏi điều đó. Nhiều đời quyến thuộc của quý vị cũng sẽ được lợi ích. Bởi vì công việc này là để giúp toàn thể thế giới, quý vị thấy đó, không chỉ một nhóm nào ở đâu đó, hoặc gia đình, bạn bè quý vị hoặc những người-thú cưng của quý vị hay bất cứ gì. Đây là để giúp toàn thế giới, bất kể tín ngưỡng, chủng tộc, giàu sang và danh vọng – bất kể điều gì. Chúng ta giúp bất cứ ai chịu để chúng ta giúp, và giúp bất cứ ai chúng ta có thể giúp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thế nên công đức của quý vị vô lượng và công việc của quý vị thực sự, thực sự rất, rất ấn tượng. Khổng lồ. Cảm ơn quý vị. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)
Cầu xin Thượng Đế bảo vệ quý vị để chúng ta có thể tiếp tục làm công việc của mình nhiều hơn. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Xin Thượng Đế cũng luôn bảo vệ Sư Phụ.) […] Cầu mong Thiên Đàng ở cùng quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ đã dành thời gian. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Cảm ơn các cưng. Chào nhé. (Chào Ngài. Chúc Sư Phụ ngủ ngon.)
Host: Chúng con xin cúi đầu tri ân sâu sắc trước Sư Phụ Từ Bi Nhất, vì đã dạy dỗ chúng con thực hành sự cao thượng chân thật và phụng sự vô điều kiện. Cơ hội để đi theo con đường của tình thương và lòng nhân ái đại đồng cũng hữu ích ngang như những thành quả của nó, nhờ vậy nuôi dưỡng tất cả những đời sống xung quanh chúng ta. Với Ân Điển Thượng Đế, mong sao tất cả công dân thế giới sớm hưởng lợi ích từ các chính phủ lãnh đạo với sự minh bạch, thiện lành và từ bi – xóa tan những đau khổ và buồn phiền trong đời sống chúng ta. Kính chúc Sư Phụ Luôn Quan Tâm được hưởng bình yên, an toàn và lúc nào cũng khỏe mạnh, trong sự Bảo Hộ vô vàn của các cõi Thiên Đàng Tối Cao.
Để tìm hiểu thêm về bản chất của nghiệp, kinh doanh nào đang hủy hoại Địa Cầu nhiều nhất, và các tin khác, mời quý vị đón xem vào Chủ Nhật, ngày 4 tháng 12 năm 2022, trên tiết mục Giữa Thầy và Trò, cho buổi phát sóng đầy đủ của buổi hội thảo này.
Ngoài ra, để tham khảo thêm, Mời quý vị xem các buổi hội thảo Tin Mới Bay Sang / Giữa Thầy và Trò liên quan trước đây, chẳng hạn như:
Tin Mới Bay Sang:
Tri Ân Sự Khoan Hồng Của Thượng Đế Và Tuân Giữ Các Điều Răn Của Ngài
Những Người Thuần Chay Đạo Đức Sẽ Được Lực Lượng Thượng Đế Bảo Vệ
Giữa Thầy và Trò:
Sự Thiền Định Chuyên Sâu Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Đang Bảo Vệ Thế Giới
Việc Làm Dũng Cảm Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Cho Thế Giới
Cầu Mong Người Công Chính Sẽ Thắng
Khôi Phục Lại Lực Lượng Tình Thương Và Từ Bi
Sa Ngã Của Thiên Thần
Rắn Bên Trong Con Người
Chính Phủ Nên Nêu Cao Đạo Đức Và Phẩm Giá
Tại Sao Người Tốt Lại Chịu Đau Khổ Trên Thế Giới Này?
V.v…