Khi tôi ra ngoài thuyết pháp, người ta lắng nghe và họ cũng được giải thoát, nếu họ thành tâm, nếu họ cũng mong cầu giải thoát. Nhưng đây chỉ là những người đã qua đời, chịu khổ ở địa ngục hoặc tại những cõi bất hạnh. Nếu khó để lo, trong lúc bế quan, tôi có thể lo cho họ. Cho nên tổng cộng, có khoảng 731.114.123 linh hồn.
Mọi người ổn chứ? (Dạ ổn, thưa Sư Phụ.) Tôi muốn đọc cho quý vị một cuốn kinh khác. Quý vị muốn không? (Dạ muốn.) Kinh này tên là "Nhật ký của tôi". Không biết ngày mai tôi có trở lại hay không, vì vậy đây có thể là lần cuối của quý vị, ý tôi nói, bây giờ thôi. Tôi không có nhiều thời gian để viết các thứ. Tôi chỉ viết cho nhanh, thật đơn giản và ngắn gọn.
Hôm nay là ngày 10 tháng 4 à? Dù sao, bây giờ tất cả trang tôi viết là... Thấy không? Chẳng hạn, quý vị có thấy mỗi ngày tôi đi qua bao nhiêu Cõi mới không? (Tuyệt quá!) Và đây chưa phải là lúc đi qua nhiều cảnh giới nhất. Nếu tôi có thời gian để viết, thì nó đều là như thế. Nên, tôi không có cơ hội để viết điều gì khác. Trước đây, rất ít. Quý vị thấy không? Nhưng như vậy đã là tốt rồi. Trước đó, nhiều ngày, chỉ một, hoặc đôi khi, nhiều tuần, chỉ một Cõi mới. Và gần đây, lúc nào cũng như thế; chỉ là tôi không có thời gian để viết. Thấy không, đầy hết trơn, và ngày càng nhiều, chỉ là tôi không viết kể từ lúc đó, rất lâu rồi. Thấy không? Thấy tất cả chứ? (Dạ, Sư Phụ.) Những Cõi mới. Và đây là lần cuối mà tôi có thể viết. Nhưng chỉ danh hiệu của các Cõi, không phải lực lượng, không có thời gian [để viết]. Đây, tôi đọc đây: "Ôi, các Thiên Đàng, hoàn toàn không có thời gian viết xuống danh hiệu của các Cõi mới đã đi qua". Tôi đã đi qua. Và có rất nhiều Cõi gần đây; vì vậy, tôi chỉ có thể viết danh hiệu của Cõi này.
Trước đó, tôi có thể viết danh hiệu, tôi đã viết Cõi đó rồi. Nhưng rồi sau đó, tôi viết danh hiệu của Cõi đó chứ không viết về lực lượng. Và, từ đó trở đi, nhìn xem, tôi không viết được gì nữa. Thấy không? Tôi chỉ viết bao nhiêu, như vào ngày 1 tháng 3, và bây giờ chúng ta có rất nhiều. Giờ là tháng 4 rồi. Ngày 13 tháng 3, tôi chỉ viết số điểm SMP, Điểm Công Đức Tâm Linh, cô đọng lại. Không đếm được nữa; gần giống như cát Sông Hằng.
Nên, từ đó trở đi… Tôi biết là bao nhiêu. Vậy, như hôm đó là 33 Cõi mới. Thậm chí viết một trang không đủ. Và rồi hôm sau, 83 Cõi mới; tùy vào mức độ bận rộn, bao nhiêu người làm phiền tôi. Và hôm sau, vào ngày 15, 23 Cõi mới; vào ngày 16, 23; vào ngày 17, chỉ có 10. Tôi nói "chỉ có 10 thôi".
Trước đó, thì cứ chừng 100 ngày, hoặc hai, ba tháng tôi có lẽ chỉ có 10 Cõi. Mất quá nhiều thời gian và quãng đường du hành bên trong, vì tôi làm một số… Tôi bận việc gì hôm đó nhỉ? Ngày 17… À, đó là buổi hội thảo mới với Đại Hàn. Tôi đã mất ít nhất 13 Cõi mới, mà tôi đã không đi qua, bởi vì buổi hội thảo, thí dụ vậy. Rồi, hôm sau, tôi không có hội thảo; ngày 18 tháng 3, 23 Cõi mới, ít nhất 23, 21, 22, 26 Cõi mỗi ngày; và ngày 19, 24 Cõi mới. Tôi chỉ có thể viết bao nhiêu Cõi, nhưng quý vị thấy bao nhiêu Cõi, nhưng không thể viết danh hiệu; hoàn toàn không có thời gian. Chỉ để cho quý vị biết tôi thật sự bận. Ngay cả vào ban đêm, thường là tôi về nhà và cho dù muộn hay mệt như thế nào, tôi cũng sẽ viết xuống. Nhưng cho 23, 30 Cõi, tôi không thể; không có thời gian. Vào ngày 20 tháng 3, 29 Cõi mới. "Nếu tôi tự nhốt mình bên trong hang động, thì tâm linh đi lên". Đó là những lời giải thích tại sao tôi không thể viết. Và vào thứ Năm, ngày 21 tháng 3, tôi có 27 Cõi mới. Và vào ngày 22 tháng 3, 24 Cõi; vào ngày 23 tháng 3, 26 Cõi.
Tôi chỉ có thể viết số trên đầu trang, hy vọng rằng tôi có thể có thời gian viết xong, nhưng không bao giờ làm được. Ngày 24 tháng 3, Chủ nhật, 23 Cõi. Thứ Hai, ngày 25 tháng 3, đi qua 35 Cõi mới. Ờ, nói quý vị biết. Vào 9:42 ngày 26, tôi cũng viết giờ phút khi tôi có thể; đó là 9 giờ 42 phút tối. Vào ngày hôm đó, tôi có 28 Cõi mới, và rồi ngày 27, đi qua 29 Cõi mới; ngày 28, đi qua 28 Cõi mới; vào ngày 29, tôi không viết gì hết; không có thời gian. Chỉ viết bao nhiêu Điểm Công Đức Tâm Linh; Tôi lười nói với quý vị bởi vì không đếm được nữa. Không phải là zillion, không phải là gazillion, cũng không phải là gazi-gazi-gazi-gazillion nữa. Đó là chữ cái tái dụng như A1, và rồi Z2, và rồi, sau đó lại quay trở lại; khác lắm. Và thêm chữ cái vào để biết rằng đây không phải là A1 từ lần trước, mà đây là A1 mới hay gì đó, hoặc XA1 hay đại khái vậy.
Đây chưa là gì cả; có gì đó tốt đẹp hơn sắp đến, hiểu chứ? Chỉ nói cho quý vị biết; tôi thật sự bận. Đối với tôi, việc bỏ mặc không ghi xuống những Cõi mới và lực lượng tâm linh mà tôi đã tích lũy, là điều thật sự đau lòng. Tôi thật sự muốn biết. Ý nói, tôi thật sự muốn nhớ để viết xuống. Bằng không, quá nhiều, như hàng trăm Cõi. Làm sao tôi có thể nhớ hết tất cả? Tôi muốn ghi lại, để đôi khi có thể tham khảo, mà không phải ngồi ở đó nhiều giờ liên tục và đếm trở lại và... Quý vị hiểu tôi nói đúng không? Không dễ vậy. Vào ngày 30 tháng 3, 56 Cõi mới, và rồi ngày 1, 2, 3 tháng 4, hoàn toàn không viết gì cả, hoàn toàn không viết gì cả, chỉ là Hội thảo Ngày Nghệ sĩ với Mông Cổ và với Đài Loan (Formosa). Và vào ngày 4, cũng không viết gì cả; đó là Ngày Thiếu nhi và kỳ bế quan bắt đầu.
Ý tôi nói, quý vị đã đến; chưa chính thức bắt đầu bế quan. Và vào ngày 5, "bắt đầu Bế quan". Ngày 5, 6, 7 (tháng 4), thậm chí không viết cả số nữa, vì không có thời gian, thật sự không có thời giờ. Cho dù không có chó với bế quan, thời giờ rất eo hẹp. Cho nên, ngày 5, 6, 7, (tháng 4) không viết gì ngoại trừ, "Bắt đầu bế quan".
Vào ngày 9, tôi cũng chỉ viết như vậy, nhưng không có gì khác. Hoàn toàn không có thời gian. Vào ngày 10, hôm nay đó, nhưng vào sáng sớm lắm, như năm, sáu giờ sáng, tôi ghi xuống, tóm tắt của mấy ngày mà tôi đã không viết: 233 Cõi mới. Không có thời gian để ghi lại; tôi đã viết như vậy. Và dĩ nhiên hôm nay chưa [ghi gì]. Hôm nay đã là ngày 10 rồi há? Ờ, ngày 10, tôi chưa viết gì cả. Tôi chỉ viết điều đó vào sáng sớm và tôi tưởng chúng ta đã sang ngày khác rồi.
Giờ giấc của tôi đôi khi lộn xộn, vì tôi làm việc cả đêm. Và vào buổi sáng, tôi viết gì đó xuống và nghĩ, "Thế là xong, một ngày nữa đã trôi qua". Thông thường tôi viết vào ban đêm, cho nên nếu tôi viết vào sáng sớm, như bốn, năm, sáu giờ sáng thì tôi nghĩ đó là ban đêm, bởi vì trời vẫn còn tối. Vậy nên, tôi nghĩ, được rồi, hôm nay đã là ngày khác rồi. Chỉ là quá nhiều công việc nên tôi không thể nghĩ ngợi. Đây là điều tôi muốn kể quý vị, lợi ích của bế quan. (Cảm ơn Sư Phụ.) Chỉ là nhiều điều khác không phải cho quý vị, đó là từ cái khác, khác… Tôi nói ở đây "không thể viết" điều được nói vào ngày 26 và 27 tháng 3. "Không thể kể". "Không thể nói, không thể viết ra". Điều gì đó chỉ dành riêng cho tôi. Tôi ước có thể chia sẻ với quý vị, nhưng tôi đã viết ở đây, phòng khi tôi quên.
Lỡ tôi quên và nói với quý vị và rồi quý vị moi móc gì đó. Và tôi phải nói ra; đôi khi, nó lộ ra trong buổi hội thoại, như với LA hoặc với quý vị. Quý vị rất thông minh. Vì vậy, tôi đã ghi xuống ở đây, "Không thể kể, không thể nói". thậm chí "không thể viết", nên tôi quên hết về nó, để không bao giờ nói với quý vị. Thậm chí "không thể viết". Vì vậy, quên điều đó đi. Tôi cũng không thể viết nhiều điều. Nhưng đôi khi quý vị có thể đoán và rồi quý vị đưa nó lên truyền hình, và rồi điều đó mang lại rắc rối.
Nhưng đây là những điều xảy ra trong lúc bế quan, của cá nhân tôi hoặc với quý vị; đây là tự động. [Với] một số kỳ bế quan. Điều này không bao gồm đệ tử, bao nhiêu linh hồn đã được cứu. Không bao gồm quý vị, không gồm những tín đồ đó, không bao gồm những người khác, nhiều người khác, v.v. Vì những người được tính thì không bao gồm những người sống đã được cứu, linh hồn đã được cứu nhưng họ vẫn còn sống. Vậy, đây chỉ là những người đã khuất, đã chết; tóm tắt của bế quan gần đây. Vì đã quá nhiều năm rồi, tôi không thể nhớ; mấy kỳ bế quan gần đây; đây là tự động.
Vì trong thời gian bế quan, nếu tôi trở về nhà, dù mắt tôi không nhắm hoặc nhắm, nhiều khuôn mặt xuất hiện. Đây không phải lần đầu, không phải kỳ bế quan này, mà nó thường xảy ra như vậy. Khuôn mặt họ trở nên nhỏ hơn, co lại thành kích thước như vầy, như đầu ngón tay út của tôi. Nhưng họ xuất hiện, ôi chà! Tiếp tục xuất hiện, xuất hiện, thay phiên nhau xuất hiện trước mặt tôi, miễn là thị lực tôi có thể thấy, tùy tôi có thể thấy xa tới đâu. Họ đến cảm ơn tôi vì đã giải thoát cho họ. Bởi vì vào lúc bế quan, cường độ tập trung mạnh hơn để cứu giúp chúng sinh. Họ tới cảm ơn SM (Vô Thượng Sư), chỉ xuất hiện có đầu và khuôn mặt, không phải toàn thân; bằng cỡ đầu ngón tay của tôi.
Không tính những người đến nghe thuyết giảng. Biết không, khi tôi ra ngoài thuyết pháp, người ta lắng nghe và họ cũng được giải thoát, nếu họ thành tâm, nếu họ cũng mong cầu giải thoát. Nhưng đây chỉ là những người đã qua đời, chịu khổ ở địa ngục hoặc tại những cõi bất hạnh. Nếu khó để lo, trong lúc bế quan, tôi có thể lo cho họ. Cho nên tổng cộng, có khoảng 731.114.123 linh hồn.
Tôi không biết thực sự có thể nói cho quý vị hay không. Tôi kể với quý vị trước khi tôi hỏi. Thôi không sao, vậy thì tôi sẽ tiếp tục kể. Điều này cũng có phần của quý vị trong đó, nên tôi nghĩ là có thể kể cho quý vị. Họ tự động được giải thoát trong suốt kỳ bế quan. Không tự động, nhưng ý tôi là vào lúc đó, dễ dàng để nâng họ lên. Tất cả họ đều được đến Miền Đất Mới. (Tuyệt quá!) Ý tôi là, Cõi Tâm Linh Mới của Tim Qo Tu.
Vì đệ tử của tôi, bất cứ ai kết nối với tôi… Biết không, đôi khi, trước đây, tôi không biết quý vị có thể đi lên hay không, nên tôi yêu cầu một số Minh Sư từ Cảnh giới Thứ Năm. Tôi nói: "Các Ngài nhận họ hộ tôi được không?" "Họ là đệ tử của Ngài”. "Tôi không cần biết ai là ai, quý vị nhận họ, được không?" "Dạ không". Họ không muốn. Và sau đó, tôi hỏi, "Nhưng tại sao? Hãy nhân từ. Nhận họ đi". Họ nói: "Không, họ là của Ngài. Họ lên cao hơn". Sau đó tôi đã kiểm tra, tôi nói, "À! Ồ, được. Bây giờ họ có thể lên Miền Đất Mới của tôi à? Tôi tưởng kiếp này nghiệp quá nặng, không lên được". Và sau đó, tôi đã kiểm tra và tôi nói, "Ồ, họ có thể". Ờ, quý vị có thể.
Vậy bây giờ, những người này là ai? Hơn 731 triệu người này là ai? Quý vị có biết họ là ai không? (Họ hàng của chúng con ạ?) Ờ. Một số cũng là họ hàng của tôi. Một số trường hợp khó khăn, như trường hợp của Mục Kiền Liên. Vì vậy, rất ít từ tôi; ý tôi nói, từ lâu rồi, không nhớ nữa. Hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu.) Quý vị thậm chí không biết họ. Không chỉ như họ hàng, bằng hữu và người quen gần đây. Vào lúc Tâm Ấn, những người này đã được chăm lo rồi. Đây là những người lâu đời hơn, lâu rồi, các trường hợp khó khăn. Có lẽ đã ở địa ngục lâu lắm rồi, vô cùng lâu, hàng ức kiếp hoặc hàng ngàn năm; những người không thể được tha thứ, như trước đây có lẽ sát hại chư Phật hay tương tự vậy.
Họ nói: "Một số là thân nhân của Ngài và thân nhân của các đệ tử". Là Minh Sư Tối Thượng của quý vị, nên… Tôi lo là tôi không đúng, vì vậy tôi yêu cầu các Ngài xác nhận, "là người thân; những người Ngài thường gặp," ý nói tôi, "năm lần". Thường là năm lần, như thế được tính là thường xuyên.
"Những người xem Truyền Hình Vô Thượng Sư hoặc băng hình của Ngài, tối thiểu ba lần là đủ tốt; ba phút mỗi lần". Như vậy đã đủ để đưa họ lên. Kể từ lúc bắt đầu đến nay. Và dĩ nhiên cả những người từ địa ngục nữa, v.v. Không bao gồm đệ tử, không bao gồm đồng tu, không bao gồm người tin tưởng, nhưng không bao gồm đệ tử. Chưa tính. Họ không cần được tính ở đây. Đây chỉ là lợi ích bế quan. Vì vậy, tôi không bao gồm rất nhiều chuyện khác. "Những người được tính ở trên chỉ là những người đã khuất". Đã khuất... Tôi viết ngắn gọn, tôi không nói người hoặc linh hồn đã khuất. Tôi nói, "Được tính ở trên chỉ là đã khuất". Tôi viết cho chính mình, nên không phải lúc nào cũng viết đúng ngữ pháp; không có thời gian. Đôi khi, tôi chỉ nói, "Tốt. Xấu". Tôi không nói cái gì tốt, cái gì xấu.
"Họ đến cảm ơn SM (Vô Thượng Sư) tướng mạo chỉ khoảng cỡ này. Không bao gồm những người nghe thuyết pháp, những người lắng nghe 17 phút". Nếu họ lắng nghe Minh Sư. Ý nói, tôi không biết về các vị Minh Sư khác. Nếu họ lắng nghe tôi thuyết pháp khoảng 17 phút, như vậy là đủ để có cớ cứu độ họ. Quý vị ghen tị lắm há. Quý vị nghĩ, mình tọa thiền đến rụng bàn tọa, còn họ chỉ lắng nghe 17 phút và họ đi lên. Tôi đoán, họ tốt hơn quý vị. "V.v. (Giờ không có thời gian kiểm tra.)" Có lẽ sau này. Tôi nói với chính mình trong dấu ngoặc, "(Giờ không có thời gian kiểm tra.)" Dựa theo thang tỷ lệ 100%... Sau này, một số, tất cả họ chuyển tiếp tới Cõi của Tim Qo Tu, Miền Đất Mới. Không thật sự mới, một ngàn năm rồi, nhưng mới đối với họ, với chỗ đó, đối với tôi, chỉ như vài phút. Thành ra tôi nói Miền Đất Mới. Chúng ta không có thời gian như kiểu chúng ta có ở đây.