Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Cầu Mong Người Công Chính Sẽ Thắng, Phần 4/6

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Bất cứ ai muốn, họ cũng như con người, nếu họ sám hối và thay đổi lối sống của họ thành từ bi hơn, và thích hợp hơn với lối sống của Thiên Đàng, thì họ có thể đi lên Thiên Đàng. Tôi có thể giúp họ. (Ồ.) Nhưng nếu họ không muốn, tôi không thể ép họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cũng thế, con người, động vật và chúng sinh, họ giống nhau.

( Một sư tỷ có câu hỏi kế, thưa Sư Phụ. ) ( Thưa Sư Phụ, trong hội thảo trước, ) Ừ. ( Sư Phụ có đề cập cách Ngài đã trói ma quỷ làm phiền một số người. Và rằng các vị Thiên Đế Ihôs Kư không thể [bắt được họ] và Giáo chủ Đẳng cấp Thứ Tư không có đủ giá trị để đưa tất cả họ lên Đẳng cấp Thứ Tư ngay lập tức. Vậy nếu [lúc đó] Giáo chủ Đẳng cấp Thứ Tư đem họ lên được thì sao? Thì chuyện gì sẽ xảy ra ạ? )

Ồ, thứ nhất, Ông có lẽ không thể là Giáo chủ của Đẳng cấp Thứ Tư nữa. (Ồ.) Ông không thể đem họ lên bởi vì Ông không có đủ lực lượng-giá trị để mang họ lên. Hiểu không? (Con hiểu.) Phải được phối hợp với Ông, không phải chỉ các Thiên Đế của Ihôs Kư. Phải là một sự phối hợp lớn. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Và nếu một vị Giáo chủ không có đủ giá trị, thì Ông không thể làm được. (Dạ hiểu.) Và cho dù Ông làm được vậy, thì có lẽ ma quỷ sẽ chiếm lĩnh nơi đó. (Ồ, chao ơi.) Và rồi cõi đó sẽ không còn là Đẳng cấp Thứ Tư nữa, mà trở thành một thế giới ma quỷ trở lại. (Ồ.)

Đây là chuyện vui, để tôi kể quý vị. Vì [các Thiên Đế] Ihôs Kư không thể bắt được họ, những ma quỷ ở quanh mấy người đó và thôi thúc họ làm chuyện xấu. Và các Thiên Đế không thể đi bắt họ. Nên tôi phải đi làm việc đó. Thế rồi, tôi xâu một chuỗi tất cả ma quỷ lại với nhau và kéo họ về. Nhưng rồi, tôi quên hết chuyện đó. Quên hết về ma quỷ. Quá bận. Quý vị hiểu tôi nói gì chứ? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Quý vị không biết tôi bận thế nào đâu. Quý vị thật sự không biết. Nếu sống cạnh tôi 24-7, quý vị sẽ nghĩ: “Sư Phụ được làm bằng gì vậy? Ngài có ổn không, Sư Phụ?”

Dù sao, thật sự tôi hầu như không có thời giờ cho bất cứ gì. Và rồi, tôi hơi đau nhức và nhờ người nào đó đem thuốc tới. Không phải tới chỗ tôi, mà chỗ khác. Và rồi một người khác mang thuốc tới và treo ở đâu đó. Rồi tôi đi lấy thuốc. Rất xa. Hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Cách xa nơi gọi là nhà của tôi. Rất xa, cổng lớn ở phía ngoài. Nhưng rồi tôi cũng quên uống. Có khi uống, có khi quên uống cho nên cái đau không thật sự hết được, nên tôi nghĩ: “Ồ, thôi kệ, quên nó đi”. Và rồi tôi quên hết mấy ma quỷ đó.

Rồi một ngày, bỗng nhiên tôi nhìn ra ngoài vùng năng lượng của tôi và thấy họ, tất cả đều quỳ, quỳ với đầu cúi xuống và tay bị trói và đủ thứ. Không phải như hữu hình, nhưng trông giống vậy. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Quý vị tưởng tượng như kẻ phạm tội, cảnh sát còng tay họ. Dùng còng khóa tay họ lại. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và rồi còng cả chân nữa, nên họ thậm chí không thể đứng, mà họ phải gần như quỳ, quỳ xuống và đầu của họ cúi sát đất. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Đầu nhìn xuống này nọ. Gần giống như họ bị xích tay chân lại với nhau, nên họ thậm chí không thể quỳ thẳng. Hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Họ kiểu như cúi xuống gần chạm đất, tay chân còng với nhau với đầu gần như chạm xuống đầu gối. Tưởng tượng được không? (Dạ.) Tôi quên mất bọn ma quỷ, rồi một ngày tôi nhìn ra ngoài và đó là khoảng ba, bốn ngày sau. Tôi nói: “Ủa? Cái gì vậy?” Vì tôi yêu cầu các Thiên Đế… các Thiên Đế Ihôs Kư, những vị Bảo Hộ quanh tôi hãy đưa chúng xuống địa ngục. Hoặc bất cứ ai được tha thứ thì lên Thiên Đàng, tội ít hơn, thì lên Thiên Đàng, và đã sám hối, và tôi nói đây là cơ hội cuối cùng tôi ban cho.

Bình thường tôi không khoan hồng nữa, sau Tháng 4, tôi nghĩ khoảng đó. Nhưng tôi cảm thấy thương xót họ, nên nói: “Thôi được. Thôi được. Để một số lên Đẳng cấp Thứ Tư và một số xuống địa ngục bởi vì họ không ăn năn hối cải. Nên một nửa lên Thiên Đàng và một nửa xuống địa ngục. Thế tại sao họ vẫn còn quanh quẩn ở đó?” Rồi các Thiên Đế nói: “Chúng tôi không thể”. Tôi nói: “Cứ tách họ ra. Tách họ ra. Rồi đưa một số lên Thiên Đàng, một số xuống địa ngục”. Họ nói Họ không thể. Tôi hỏi: “Tại sao? Chuyện gì vậy?” Họ nói: “Ngài đã trói họ”. Tôi nói: “Phải, nhưng Quý Vị tách họ ra được mà, đúng không?” Họ nói: “Dạ không. Chúng tôi không thể. (Ôi chao.) Ngài cần phải chiếu rọi ra một số năng lượng để cởi trói cho họ, nếu không chúng tôi không làm được”. Tôi nói: “Ồ. Trời ơi! (Ồ. Ôi chao.) Quý Vị ở cạnh tôi để làm gì? Tôi nói: “Được. Được. Được. Rồi có thể làm bây giờ. Làm đi”. Và thậm chí chính tôi phải cởi trói cho họ. Ý nói không phải chuyện cười nhưng trông buồn cười. Cách tất cả ma quỷ treo ở bên ngoài như vậy, treo xuống như vậy. Ý nói giống như một hài kịch buồn. (Dạ.) Tôi không biết giải thích thế nào khi thấy như vậy. Và tôi đã quên hẳn chuyện đó. Nhiều ngày, tôi quên. Tôi không nhớ bao nhiêu ngày, ít nhất phải là bốn ngày hoặc một tuần hoặc khoảng đó. Và rồi tôi cảm thấy thương xót, họ bị đói và này nọ, ít ra trong địa ngục họ có thể có thức ăn của họ hoặc bất cứ thứ gì khác. Thành ra các Thiên Đế phải mất mấy ngày mới đem ma quỷ xuống địa ngục hoặc lên Thiên Đàng. Nhưng rồi vẫn còn một số ma quỷ ở đó. Tôi hỏi: “Gì đây? Tại sao chúng vẫn chưa đi hết?” Và Ihôs Kư nói với tôi… tôi cũng quên. Tôi bận rồi quên. Và [các Thiên Đế] Ihôs Kư nói với tôi: “Giáo chủ Đẳng cấp Thứ Tư không có đủ giá trị nữa để lo liệu cho họ”. Tôi nói: “Cái gì? Trời ơi, Ông ta sao vậy! Tại sao không còn đủ giá trị nữa”.

Nên Họ nói: “Thưa Sư Phụ, gần đây, Ngài tha thứ cho rất nhiều người, và nhiều chúng sinh đi lên đó, bao gồm động vật và chúng sinh địa ngục, nên bây giờ đã đầy. (Ồ.) Và mặc dù chúng tôi có thể mở rộng cảnh giới, nhưng Giáo chủ Cảnh giới Thứ Tư không còn giá trị nào nữa”. (Ôi chao.) Và rồi tôi nhớ ra. Dĩ nhiên, dĩ nhiên, điểm giá trị có thể bị khấu trừ; hoặc có thể bị giảm thiểu; hoặc có thể được tăng tương ứng, tùy theo. Tôi nói: “Được. Được rồi. Trời ơi! Bây giờ, phải làm gì đây? Tôi đã hứa tha thứ cho họ. Những ai sám hối lập tức, thì tôi tha thứ”. Rồi sau đó tôi phải suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ. Và rồi tôi nói: “Thôi được. Tôi sẽ tạo một “cõi” khác, một cõi nhỏ khác để chứa một số người”. Tôi nói: “Được. Không phải Thiên Đàng, nhưng cũng không phải địa ngục. Không phải địa ngục trừng phạt. Và ở đó sẽ có thức ăn và mọi thứ. Cứ ở đó tới khi chúng tôi sắp xếp xong; được chứ?” Tới khi Giáo chủ Cảnh giới Thứ Tư có thể lấy lại giá trị của Ông. Bởi vì tôi có thể cho Ông một số, nhưng Ông không nhận hết được. Hiểu tôi nói không? Giống như thuốc bổ, không thể uống cả chai rồi mạnh ngay lập tức. Không phải như thế. Phải uống từ từ. (Dạ, Sư Phụ.)

Hoặc ngay cả bánh (thuần chay) tôi gửi quý vị hôm nay, quý vị không thể ăn hết cùng một lúc, phải không? (Dạ không hết.) Cho nên còn lại một số quý vị có thể ăn ngày mai. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Tốt. Bởi vì ăn quá nhiều cũng sẽ làm quý vị đau bụng. (Dạ phải.) Ăn quá nhiều đồ ngọt cũng có thể khiến quý vị bị nhức đầu. (Dạ.) Phải uống nước ngay lập tức. (Dạ, Sư Phụ.) Uống trà hoặc cà phê và rồi nước nữa để pha loãng chất ngọt, hiểu không? (Dạ.) Tôi bảo một người nói với nhà bếp của quý vị là hãy làm kem này không có đường bởi vì bánh mince pie rất ngọt. Cho nên nếu ngọt quá, ăn sẽ không ngon lắm. Phải kết hợp với cái đó. Rồi ăn có ngon không? (Dạ ngon, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) (Con không biết là không có đường trong đó, thưa Sư Phụ. Con tưởng nó ngọt vì kem.) Không phải. Bởi vì quý vị kết hợp kem đó với bánh. Thì, nó cân bằng thôi. (Dạ.) Nếu không có kem đó, thì bánh sẽ quá ngọt. Nhưng tôi không thể nói với các sư hynh sư tỷ khác của quý vị, họ sẽ phải trông cậy vào vận may của họ thôi. Không biết họ có biết làm kem đó ở đó không. Nhưng thôi không sao, họ có thể ăn ít hơn hoặc nhiều hơn. Mà họ cũng có y như quý vị; họ có nhiều bánh pie hơn quý vị một ít. Xin lỗi. Lần trước họ không có. Hiểu không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Được rồi. Tốt. Thế thôi, tôi đã kể quý vị nghe rồi. Còn câu hỏi nào nữa?

( Dạ, thưa Sư Phụ. Vì sao chỉ có phân nửa ma quỷ sám hối và phần còn lại không sám hối? )

Ồ, cũng như con người thôi. (Ồ.) Một số họ có thể khai ngộ, một số họ không thể. (Dạ.) Và bởi vậy họ đã giết Chúa Giê-su. Phải không? (Ồ.) Thành ra chúng ta có Giáng Sinh. Để tưởng nhớ Chúa đã hy sinh cho con người như thế nào. Bởi vì hầu hết họ không nghe lời Ngài. Thậm chí còn giết Ngài. (Dạ đúng.) Và cũng [giết] nhiều Nhà Tiên Tri khác. Các Ngài đến Địa Cầu này và các Ngài dạy chúng ta tất cả những điều tốt và muốn giải thoát linh hồn cho mình, thế mà chúng ta cứ quay lại giết các Ngài hoặc phản bội các Ngài. Tôi cũng có một số người này trong nhóm của tôi. (Ồ.) Ngay cả gần đây, một đồng tu mới. Đó là thế đó. Đời đời kiếp kiếp, Minh Sư không bao giờ sống thuận lợi. Không bao giờ hoàn toàn sống an ổn. Vì vậy đừng hỏi tôi về ma quỷ, [sao không sám hối]. (Dạ, Sư Phụ.) Họ là ma quỷ mà. Thật ngạc nhiên là một số còn biết quay đầu và sám hối. (Dạ.) [Còn tốt hơn] so với nhiều người không chịu quay đầu và không sám hối. (Dạ.) Thậm chí còn muốn hại tôi nữa. Hiểu không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Không phải tôi thật sự lo lắng về an toàn thể chất của mình, nhưng tôi vẫn cần làm việc. Cần sống lâu hơn chút nữa. Càng lâu càng tốt. Bởi vì tôi không nỡ lòng bỏ rơi con người và các chúng sinh khác trên Địa Cầu. Được rồi cưng, còn câu hỏi nào nữa? (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.)

( Thưa Sư Phụ, về tất cả những linh hồn từ lò sát sinh được giải thoát, vì sao những linh hồn trước và trong đại dịch COVID-19 không thể được giải thoát? )

Không, tôi đâu có nói trong đại dịch COVID-19, không được giải thoát; đó là vì họ không muốn. (Ồ.) Phải. Bất cứ ai muốn, họ cũng như con người, nếu họ sám hối và thay đổi lối sống của họ thành từ bi hơn, và thích hợp hơn với lối sống của Thiên Đàng, thì họ có thể đi lên Thiên Đàng. Tôi có thể giúp họ. (Ồ.) Nhưng nếu họ không muốn, tôi không thể ép họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cũng thế, con người, động vật và chúng sinh, họ giống nhau. Một số bị nhiễm độc nhiều hơn, một số bị nhiễm độc ít hơn. Ai bị nhiễm độc ít hơn và ai có công đức nào đó trong tiền kiếp, thì dễ nói chuyện với họ hơn. Một số không thể. (Dạ, Sư Phụ.) Không chỉ trong hoặc trước đó, mà thậm chí sau đại dịch. (Ồ. Dạ.) Thành ra đời đời kiếp kiếp, phải có một vị Minh Sư đi xuống bất kỳ tinh cầu nào để giúp họ. Bằng không, tất cả tinh cầu đều đã trở thành Thiên Đàng rồi. Vậy thì không cần tôi phải xuống đây. (Dạ, Sư Phụ.) Hoặc Chúa Giê-su đã xuống và Ngài đã có thể giải thoát tất cả linh hồn rồi. Không cần chúng ta ở đây. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Một số bướng bỉnh, giống như ma quỷ. Câu hỏi của quý vị lúc nãy về ma quỷ, cũng thế. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Một số họ tâm trí bị nhiễm độc quá nhiều. Họ không thể thay đổi.

Quý vị thấy Giu-đa (Dạ, Sư Phụ.) đã phản bội Chúa Giê-su. Và Tô-ma, ông ta hoài nghi là Chúa Giê-su có phục sinh hay không. (Dạ.) Và Đề Bà Đạt Đa, ông ta là anh họ của Đức Phật, lớn lên cùng Ngài. Nhưng luôn luôn ganh đua với Ngài, ngay cả từ khi còn nhỏ rồi. Và khi cả hai trưởng thành và Đức Phật đã có thế giới đi theo Ngài và tin tưởng Ngài rồi. Đề Bà Đạt Đa vẫn tiếp tục ganh đua với Ngài bằng mọi cách có thể. Hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Và khi Phật gia trì cho ông ta, chữa lành cho ông, ông còn nói Đức Phật bây giờ còn muốn làm thần y. Làm như Ngài chưa nổi tiếng đủ sao mà bây giờ còn muốn làm thần y. Hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Phật dang tay ra từ xa, muốn chữa cho ông ta. Không những không cảm ơn, mà ông còn xuyên tạc và bóp méo sự thật, (Ồ.) nói rằng Phật bấy giờ muốn nổi tiếng, làm thần y. Nói quý vị hay. Ngay cả anh em họ, nghĩa là có cùng quyền gia tộc, cùng huyết thống. (Dạ.) (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ý tôi nói gần như, huyết thống tương tự, và gia tộc, và có thể DNA rất giống nhau. (Dạ, Sư Phụ. Dạ.) Vậy mà không có gì giống như Đức Phật. Không có gì giống Đức Phật cả. Hoàn toàn ngược lại. Được rồi. Quý vị hài lòng với câu trả lời của tôi chứ? (Dạ hài lòng, thưa Sư Phụ.) Được.

Xem thêm
Tất cả các phần  (4/6)
1
2021-01-02
10609 Lượt Xem
2
2021-01-03
7557 Lượt Xem
3
2021-01-04
11718 Lượt Xem
4
2021-01-05
6815 Lượt Xem
5
2021-01-06
6493 Lượt Xem
6
2021-01-07
5992 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android