Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Những Khích Lệ Đầy Tình Thương, Phần 11/15

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi không biết tại sao cô lại muốn sống chung. Tôi rất thích sống một mình nhưng không thể. Tôi có rất nhiều bạn chó, nên tôi phải chăm sóc, và do đó phải có nhiều người xung quanh để chăm sóc các bạn chó. Và khi có nhiều người, chúng tôi cũng có bất hòa. Tôi không biết gia đình cô thì sao. (Dạ. Chúng con có [bất hòa] bởi vì chúng con ở chung một nhà, bốn hoặc năm năm.) Đó là rất lâu... Đôi khi phải điều chỉnh rất nhiều. Không phải về thể chất mà là áp lực, đôi khi là áp lực tinh thần. Có khi tôi phải trốn đi ra ngoài một lát, cả ngày, ngồi đâu đó rồi về nhà sau. Rất nhiều áp lực.

Nhân tiện hỏi, sao cô bỏ chồng vậy? Chồng cô tệ hả? (Dạ, anh ấy nghiện rượu.) Vậy thì không phải lỗi của cô. Anh ta làm cô đau khổ rồi cô bỏ, vậy tốt, vậy tốt. Đừng lo, một lúc nào đó có lẽ cô sẽ có người khác nếu cô muốn. Người ta đến với nhau rồi đi vì nghiệp. (Dạ, Sư Phụ có nói vậy nhiều lần.) Ờ. (Nhưng khi mình đối mặt với vấn đề, thì thật khó mà vượt qua. Con hiểu điều đó. Thật ra bây giờ, sau khi ở đây, Sư Phụ đã dạy và thật ra đã trả lời câu hỏi của con rồi. Giống như Sư Phụ đã nghe (con).) Như tôi đã nghe cô. (Dạ. Tất cả những chi tiết nhỏ, Sư Phụ đã trả lời con.) Tốt. Vậy thì khỏi cần hỏi nữa. (Dạ không ạ.) Tốt! Các con của cô bây giờ sao rồi? (Đó lại là chuyện khác ạ.) Họ hư hả? Đối xử không tốt với cô? Cậu con trai lớn, phải không? Cậu ấy vẫn ở đó, vẫn ở với cô hả? (Dạ không.) Cậu ấy bỏ đi rồi sao? (Tất cả cũng bỏ đi hết rồi ạ.) Cậu ấy cũng bỏ đi luôn! (Nhưng đó là mục đích tốt, vì các cháu có gia đình riêng.) Ờ, vậy tốt.

Biết sao không? Khi người ta bỏ mình, vậy là tốt đó. (Cả con cái của con nữa ạ?) Ờ! Trời ơi! Ở Âu Lạc (Việt Nam), họ nói con là nợ, những người mà quý vị nợ hoặc họ nợ quý vị; vợ là oan gia; cửa nhà là nghiệp báo. Những gì mình có đều không tốt cho mình! (Dạ đúng, nhưng có lẽ con còn vô minh quá, khó mà hiểu rằng con cái cũng bỏ mình.) À, họ lớn rồi! (Dạ.) Cô có thấy người-thân-chim không, khi chim con lớn khôn, chim bố, chim mẹ còn đá con ra khỏi tổ. Chỉ có chúng ta, con người, mới bám vào con cái thôi. Vậy cô muốn con của cô ở với cô mãi mãi sao, không thể được. (Dạ không, không, không.) Cô cũng rời xa cha mẹ của cô mà, đó là nghiệp thôi. (Dạ. Thưa không, thật ra con chưa có rời cha mẹ, vì con và cha mẹ ở chung một nhà.) Vậy sao, ở với họ à? (Nhưng họ cũng sắp rời đi rồi.) Chắc là cô làm bể gương nhiều lần lắm, chao ơi! Tôi sẽ giải quyết anh chàng này sau. Sẽ xem những gì đang diễn ra trong trái tim anh ấy. (Dạ.)

Anh có bao giờ nghĩ anh sẽ quay lại với cô ấy không? Nói thật đi. (Con nghĩ nghiệp đã hết.) Nghiệp đã hết? (Dạ.) Vậy thì được. Không phải lỗi cô ấy, phải không? Anh nói với cô ấy đi. (Dạ. Đúng vậy.) Cô thấy đó. Hồi trước anh ta nói với tôi rằng anh ta thích cô nhiều lắm, và nói cô rất xinh đẹp. Thế mà khi anh ta ra đi, thì đó là vì nghiệp đã hết. Cô không thể làm gì được. Kiếp trước cô bỏ anh ta, nên bây giờ anh ta bỏ cô, chuyện đến đây là “kết thúc”. (Cho nên vì… con đã bỏ chồng cũ của con, cho nên...) Không, không liên quan gì tới việc đó. Dĩ nhiên, nếu chồng nghiện rượu, không tốt, thì cô phải bỏ anh ta rồi. (Con phải làm vậy vì cần lo cho con cái.) Con cái, đúng vậy! Cô làm vậy đúng rồi. Nhưng không phải vì cô bỏ một ông chồng, và rồi nhiều người bỏ cô. Không phải vậy! Chỉ là khi hết duyên, thì nó kết thúc. Đừng lo nhé. Nhìn tôi nè, tôi sống một mình. Đâu có chết đâu? Hoặc cô có thể đi giống tôi, ra ngoài đi tắc-xi, rồi ông tài xế tắc-xi sẽ… (Dạ. Ông tài xế tắc-xi sẽ giúp con.) …muốn đưa cô về nhà. Cô có cần một người đàn ông, cần một bạn trai không? Có cần không? Cô thấy có cần không? (Dạ không.) Không? Vậy thì vui lên. (Nhưng con cần thời gian để quen với chuyện sống một mình, hoàn toàn một mình.) Đúng vậy. Nhưng cô đâu phải một mình. Cô có bạn bè, gia đình cô vẫn còn đi đi lại lại thăm cô mà, phải không? Con trai, con gái... (Trong tương lai, con hy vọng vậy.) Họ không về thăm cô à? Các con cô? (Dạ có ạ.) Được rồi! (Chúng con vừa mới đi nghỉ mát vui vẻ ba tuần ở Thái Lan với nhau.) Thế thì còn than phiền gì nữa? Con cái không thể ở với mình mãi được. Bây giờ cô cảm thấy hơi trống vắng, nhưng rồi sẽ ổn thôi. (Sự trống vắng này thật là...) Hãy nuôi một chú chó, người-thân-chó. Họ không bao giờ bỏ mình! (Lúc nào họ cũng vui khi mình ở đó.) Thật vậy! Cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Vậy xong rồi. Rồi, còn cô? Có ai bỏ cô không? (Ba con bỏ con.) Ba cô bỏ cô à? (Dạ.) Ông ấy bỏ đi đâu? (Gia đình con có một số vấn đề và...) Ông ấy bỏ cô. (Con không biết ai bỏ ai. Nhưng con nghĩ nghiệp giữa ba con và con đã hết.) Cũng hết nghiệp rồi sao? (Dạ.) Nghiệp của mọi người đã hết. Thấy không, sau Món Quà, nghiệp giải quyết rất nhanh. Nó phải hữu hiệu. Tôi đã nói là nó rất mạnh mẽ. (Con nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này thì làm sao chúng con chịu cho nổi?) Bây giờ cô đã xong xuôi, và cô vẫn ổn chứ? (Dạ, con đỡ hơn rồi.) Tôi rất tiếc về tất cả những chuyện này, nhưng đó có nghĩa là cô đã được tẩy rửa rất nhiều. (Dạ. Trong vòng một năm, tất cả những chuyện này đã xảy ra.) Nó xảy ra với tôi nhiều lần. (Nó sẽ tiếp tục nhanh như thế sao, bởi vì con không biết làm sao mà sống sót?) Không có vấn đề gì. Mọi người đã bỏ đi rồi, không gì khác có thể xảy ra. (Dạ thật vậy, vâng.) Không ai khác sẽ bỏ đi nữa. Hãy để tất cả họ đi, và rồi mình sẽ xong xuôi. Điều tệ nhất đã qua. Điều tệ nhất đã qua. Hãy vui lên. Cô rất xinh và tốt, và giảm được 17 kg, cân Anh? (Kí-lô.) Kí-lô. Là bao nhiêu cân Anh? (Gấp đôi ạ.) Vậy là hơn 30 cân Anh. Chà! Tôi hãnh diện về cô. Làm sao giảm được hay vậy? Tự bỏ đói à? (Dạ không.) Thôi, chuyện qua rồi. Qua rồi. Hết rồi. Bây giờ cô [phải] ăn. Ở đây cô có ăn không? Cô có thích thức ăn không? (Dạ, thức ăn ngon lắm ạ.) Ồ, tuyệt vời. Vậy thì cứ ăn, cứ ăn. Cô có thể quay lại cộng tu và đi ra ngoài với ông tài xế tắc-xi. Hoặc nuôi một người-thân-chó hoặc gì đó.

Tôi không biết tại sao cô lại muốn sống chung. Tôi rất thích sống một mình nhưng không thể. Tôi có rất nhiều bạn chó, nên tôi phải chăm sóc, và do đó phải có nhiều người xung quanh để chăm sóc các bạn chó. Và khi có nhiều người, chúng tôi cũng có bất hòa. Tôi không biết gia đình cô thì sao. (Dạ. Chúng con có [bất hòa] bởi vì chúng con ở chung một nhà, bốn hoặc năm năm.) Đó là rất lâu... Đôi khi phải điều chỉnh rất nhiều. Không phải về thể chất mà là áp lực, đôi khi là áp lực tinh thần. Có khi tôi phải trốn đi ra ngoài một lát, cả ngày, ngồi đâu đó rồi về nhà sau. Rất nhiều áp lực.

(Thưa, con có một câu hỏi nhỏ, được không ạ?) Được. Giờ cô đã xong chưa? (Dạ rồi.) Tốt, bây giờ cô ổn rồi. Có lẽ một bạn trai mới sắp đến. Bây giờ cô trông trẻ hơn. Có lẽ một bạn trai trẻ hơn. (Tốt hơn nhiều, vâng.) Một bạn trai trẻ hơn sắp đến.

(Dạ, thưa Sư Phụ, con muốn hỏi về sự qua đời. Con xin nói về bệnh ung thư ở chó. Con đã phải giết họ – cả hai đều bị ung thư.) Hiểu. Chích cho họ ngủ. (Con không muốn họ chịu khổ, nên bây giờ con cảm thấy ray rứt. Con có một bạn người-thân-chó và hai bạn người-thân-mèo. Bây giờ chỉ còn một bạn mèo, vì hai bạn kia bị bệnh. Bệnh ung thư.) Bác sĩ chích họ ngủ? Không có cách chữa? (Dạ không có, bác sĩ đã thử mọi cách. Và họ luôn luôn làm mình đau lòng.) Thật là việc khủng khiếp để làm. Không thể chịu nổi. (Con có một bạn chó Labrador lớn, mà bác sĩ nói rằng chú mắc các bệnh dị ứng mà một người-thân-động vật có thể mắc phải, và cuối cùng, chú sẽ trở nên rất giận dữ. Bởi vì lúc nào chú cũng ngứa ngáy, rồi sẽ nổi điên.) Ôi Trời ơi! Cô không có thuốc để chữa bệnh ngứa sao? (Dạ không, bởi vì chú bị quá nhiều dị ứng khác nhau khiến chú ngứa ngáy. Và đó cũng là một chuyện rất buồn.) Vậy, cô muốn hỏi tôi điều gì? (Dạ không, con chỉ hỏi đây có phải là nghiệp xấu cho con không? Bởi vì sau Tâm Ấn, tất cả những điều này đã xảy ra.) Tôi biết làm sao? Tôi có thể nói gì đây? Xấu hay tốt, họ đã ra đi rồi. (Dạ.) Hẳn phải là nghiệp của họ, và có nghiệp xấu như thế. Có lẽ đẳng cấp của họ không cao lắm. (Dạ hiểu.) Không phải tất cả người-thân-chó và -mèo đều có đẳng cấp cao, nhất là mèo. (Dạ.) Người-thân-mèo đến từ Đẳng cấp A-tu-la. Người-thân-chó đến từ Đẳng cấp Thứ Hai.

(Bạn chó này rất đặc biệt. Con có một sự câu thông rõ với chú. Chú xin giúp đỡ về mặt linh thể. Chú là một (người-)thân-động vật nhưng có lúc con nghĩ một ngày nào đó, nếu có cơ hội, con muốn hỏi Sư Phụ về điều đó.) Nếu họ đã đi rồi, thì cứ để họ đi. (Dạ.) Đừng khóc nhiều. (Dạ không, không khóc nữa.) Hãy vui lên vì họ có thể đến một thế giới tốt đẹp hơn. (Dạ đúng. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Cô có nuôi họ bằng lối ăn chay không? (Dạ không, vì không thể bảo họ bất cứ gì như thế. Con không phải là một đầu bếp giỏi.) Ôi Trời ơi! Vậy cô cho tất cả họ ăn thịt à? (Dạ vâng.) Ồ, lý do là vậy. (Dạ.) Cô [đáng lẽ] không nên. (Dạ.) Nếu cô nuôi người-thân-chó và -mèo lần nữa, hãy cho họ ăn thuần chay. Họ thậm chí có thể sống bằng bông cải xanh và súp lơ trắng. (Dạ. con biết, con phải cố gắng thay đổi điều đó.) Đậu phụ. (Dạ.) Hiểu không? (Dạ hiểu.) Nhiều người-thân-mèo và -chó ăn như thế đó. Biết không, có một số loại xúc xích chay đặc biệt. Họ ăn bất cứ thứ gì. (Dạ, đúng. Vâng. Xin cảm ơn Ngài.) Cả đậu phụ nữa, nấu cho ngon một chút, với nước tương Maggi và gia vị. Phải, họ ăn. (Dạ.) Còn câu hỏi nào nữa? Không? Rồi. Không hỏi nữa hả? Không hỏi thì thôi đi đi. Nhóm kế tiếp.

(Con có một câu hỏi.) Cô có? (Thưa Sư Phụ, khi xem Truyền Hình (Vô Thượng Sư), chúng con cũng nên niệm Năm Hồng Danh không?) Quý vị có thể niệm như mọi thứ khác. (Bất cứ lúc nào chúng con cũng nên niệm?) Quý vị nên luôn niệm. Nhưng nếu không niệm, nếu quên, thì cũng không sao. Nhưng khi nhớ thì cứ niệm, để nó thành tự động. (Và vài năm trước, con rất thích sách của Sư Phụ. Con cảm thấy con thích giáo lý của Ngài hơn là thiền định. Nhưng gần đây, hình như con không ràng buộc với sách của Ngài nữa. Điều đó có tốt không ạ?) Tốt. Tốt. Ban đầu, cô chỉ hiếu kỳ thôi. Cô muốn biết tôi nói gì và tại sao này nọ. Bây giờ cô thiền nhiều hơn, bên trong cô hiểu nhiều hơn, thì cô không cần sách bên ngoài nữa. Không sao. Không vấn đề gì.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (11/15)
1
2023-03-13
6223 Lượt Xem
2
2023-03-14
4446 Lượt Xem
3
2023-03-15
3778 Lượt Xem
4
2023-03-16
3577 Lượt Xem
5
2023-03-17
3359 Lượt Xem
6
2023-03-18
3445 Lượt Xem
7
2023-03-19
3121 Lượt Xem
8
2023-03-20
3562 Lượt Xem
9
2023-03-21
3847 Lượt Xem
10
2023-03-22
3218 Lượt Xem
11
2023-03-23
3271 Lượt Xem
12
2023-03-24
3110 Lượt Xem
13
2023-03-25
3358 Lượt Xem
14
2023-03-26
2770 Lượt Xem
15
2023-03-27
3004 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android