Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Trân Quý Giá Trị Của Tâm Ấn, Phần 5/7

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Hồi xưa cũng tương tự, rất khó tu pháp này một cách công khai, vì đây là Lực lượng của Thượng Đế, là Quyền năng thật sự. Nếu quý vị tu bất cứ loại gì, đi nhà thờ, đi chùa, thì không ai làm phiền cả, thật vậy. Nhưng ngay khi quý vị câu thông với Lực lượng thật sự, thì ma vương, quỷ vương, bắt đầu làm phiền quý vị, muốn đuổi bắt quý vị, khủng bố quý vị, gây khó khăn cho quý vị, khảo niềm tin và sức chịu đựng của quý vị. Đó là vấn đề.

Trong Thánh Điển Sikh giáo, bên trong, họ đề cập về Danh hiệu, tiếng sáo, Năm Cảnh Giới, tiếng hạc cầm, và những thứ như thế. Và trong kinh Phật cũng đề cập về âm thanh (Thiên Đàng) bên trong, với tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng vỏ ốc, tiếng sóng biển, v.v… đủ loại tiếng. Trong Thánh Kinh cũng vậy, cũng đề cập như tiếng sấm, âm thanh của sấm sét, “Thượng Đế nói như âm thanh của tiếng sấm”. “Âm Thanh của Ngài như tiếng nước lớn”. Đó nghĩa là âm thanh của sóng biển, v.v… và v.v… Và cũng có cả âm thanh của tiếng kèn trumpet, như khi Kinh Thánh nói về Thánh Giăng, khi Ngài đi lên Cảnh giới Thứ Hai, Ngài nghe được âm thanh của tiếng kèn, v.v…, v.v… Nhưng những âm thanh này không phải là âm thanh thường. Ban đầu, ở thế giới này không có những nhạc cụ như vậy. Sau khi những người tu hành giỏi đi lên Thiên Đàng, họ nghe tiếng đàn hạc và tiếng sáo, và đủ loại – Giáo lý trực tiếp của Thượng Đế mà rất là du dương – rồi khi trở về đây, họ cố gắng chế tạo những nhạc cụ đó, rồi những nhạc cụ này trở thành nhạc cụ thời nay.

Bởi vậy đôi khi quý vị thấy những hình ảnh thời xưa có những thiên thần với đàn hạc ở hai bên. Đó là biểu tượng của Giáo lý Thiên Đàng. Ban đầu, chúng ta không có trống, chiêng, đàn hạc, dương cầm, và đủ loại như vậy. Chỉ sau khi Thiên Nhân xuống dạy chúng ta Giai Điệu nội tại này, chúng ta mới bắt đầu mô phỏng Âm Nhạc Thiên Đàng, và tìm cách làm ống sáo mà tương tự như Âm Thanh (Thiên Đàng) nội tại. Cho nên, với mục đích dạy dỗ loài người, tất cả những vị Minh Sư này cố gắng chế ra những nhạc cụ để bảo họ những âm thanh nội tại, “Thấy không? Bên trong, nếu quý vị lên Đẳng cấp Thứ Hai, có thể nghe như vầy… Nếu ở Đẳng cấp Thứ Ba, có thể nghe như vầy… v.v… và v.v…” Nhằm mục đích dạy dỗ con người, những vị Minh Sư thời xưa chế ra đủ loại nhạc cụ. Và rồi bây giờ, dù rằng chỉ được nghe nhạc cụ bên ngoài thôi, linh hồn chúng ta cũng cảm thấy được an ủi nhiều. Không đúng sao? Trẻ em ngừng [khóc] khi nghe thấy tiếng nhạc.

Ngày xưa, những người Hồi giáo, quý vị cũng thấy rồi, và người Thiên Chúa giáo, khi họ cầu nguyện Thượng Đế, họ làm như thế này, quý vị biết đó là gì không? Hồi xưa, đó là mật hiệu. Phải tập trung ở đây, niệm Năm Hồng Danh, và thiền Quán Âm. Đó là mật hiệu chào nhau, để họ không bị người khác biết. Bởi vậy sau khi Chúa Giê-su phục sinh, có người nghi ngờ không biết đó có phải là Ngài không. Nhưng khi Ngài bẻ miếng bánh mì, Ngài làm một vài mật hiệu, thì họ biết đó là Ngài. Hồi xưa, đó là mật hiệu giữa những người Thiên Chúa giáo. Tập trung vào mắt trí huệ, nhớ không? Niệm Năm Hồng Danh… Nhưng bây giờ họ làm đến đây thôi. Thời xưa, là ở đây. Mật hiệu: trí huệ, Năm Hồng Danh, và Quán Âm, để biết chúng ta là đồng tu.

Thời xưa, không thể nói ra, không thể đeo thẻ [Tâm Ấn], không thể đeo pháp tướng của tôi. Trời ơi, quý vị sẽ bị giết ngay tức khắc. Thành ra, họ phải làm như thế này, thấy đó: mắt trí huệ, Năm Hồng Danh và Quán Âm. Nhưng bây giờ, dần dần nó đi xuống hay đi lên, chỗ này, chỗ kia, bất cứ chỗ nào. Và chỗ này, rồi lên đây… Thôi kệ. Và trong đạo Phật, khi người ta chào nhau, họ làm như vầy. Đó cũng là một mật hiệu chào nhau. Thấy không? Ở đây, họ làm thế này. Thấy không? Họ làm như thế này. Như vậy, đây cũng chỉ vào mắt trí huệ. Rồi hai cái... Pháp Quán Âm. Đó là cách họ chào nhau. Nhưng bây giờ họ chỉ chào, mà không có gì khác. Giống như người Thiên Chúa giáo, họ chỉ làm như thế này mà không có gì khác. Hoặc người Hồi giáo họ chỉ làm như vầy, mà không có gì khác. Nhưng khổ thân cho quý vị nếu không làm thì không phải là người Hồi giáo thật sự, không phải là Thiên Chúa giáo chân chính, và không phải là Phật tử chính thống. Chỉ làm như vậy thôi là quý vị thành Phật tử, chỉ làm như vậy thôi là quý vị thành người Hồi giáo, và chỉ làm như vậy thôi là quý vị thành người Thiên Chúa giáo. Ngoài ra, không còn lại gì khác.

Miếng vải này cũng vậy. Bây giờ, nếu quý vị đi vào đền thờ Sikh giáo mà không đội cái gì trên đầu, là người ta sẽ đuổi quý vị ra. Đó là hồi xưa dùng để ngồi thiền, quý vị che lên người để không ai thấy, nhất là ở nơi công cộng. Đó cũng là mật hiệu để nhận ra nhau, cho nên phụ nữ sẽ choàng khăn như thế này, còn đàn ông thì quấn trên đầu, để khi muốn tọa thiền, thì họ lấy xuống và phủ lên người họ. Đàn ông cũng phải để tóc dài, để phòng khi. Trong trường hợp, khi họ ngồi thiền, tóc họ sẽ che cho họ. Giống như chúng ta dùng vải để che. Vì vậy người đạo Sikh , họ để tóc rất dài. Bây giờ chỉ còn lại là tóc. Như vậy đó. Nếu là đàn ông mà không để tóc dài, thì không phải người đạo Sikh. Nếu không, lý do gì mà họ phải để tóc dài? Bây giờ chỉ còn chiếc khăn và mái tóc. Bây giờ quý vị hiểu ý tôi rồi chứ?

Tất cả tôn giáo đều bắt nguồn từ nhóm Quán Âm. Họ phải tìm cách để liên lạc với nhau, để nhận diện nhau. Bây giờ chúng ta có thẻ, có tên, có thẻ [Tâm Ấn], vì chúng ta có thể tu hành công khai, hoặc ở một vài nơi. Có nhiều nơi, hãy còn là một bí mật. Thí dụ như ở một vài nơi, người ta đeo pháp tướng của tôi bên trong (áo) và khi họ đi cộng tu, thì họ lấy ra và... Đại khái như thế. Hoặc đeo thẻ [Tâm Ấn] bên trong áo, rồi khi họ vào trong… Được, rồi họ vào trong. Thí dụ vậy. Hồi xưa cũng tương tự, rất khó tu pháp này một cách công khai, vì đây là Lực lượng của Thượng Đế, là Quyền năng thật sự. Nếu quý vị tu bất cứ loại gì, đi nhà thờ, đi chùa, thì không ai làm phiền cả, thật vậy. Nhưng ngay khi quý vị câu thông với Lực lượng thật sự, thì ma vương, quỷ vương, bắt đầu làm phiền quý vị, muốn đuổi bắt quý vị, khủng bố quý vị, gây khó khăn cho quý vị, khảo niềm tin và sức chịu đựng của quý vị. Đó là vấn đề.

Thành ra quý vị thấy đó, Giáo lý chân chính chỉ còn lại miếng vải hoặc miếng thảm, tấm thảm, miếng thảm. Cái mà quý vị dùng bây giờ, hai ngàn năm tới nó sẽ trở thành thiêng liêng. Sau này, nếu ai thuộc “đạo Thanh Hải” mà không có gối ngồi như quý vị, thì người đó là vô đạo. Đối với một số người tấm thảm đó có nghĩa gì, chỉ là gối thiền cần thiết cho những lúc đó thôi. Khi Minh Sư còn tại thế, quý vị làm như vậy, quý vị đem nó theo bởi vì cần. Như bây giờ tôi ngồi ở đây, nếu không có gì lót thì đau. Tôi bị đau. Nên dĩ nhiên quý vị phải mang theo một tấm thảm, Quý vị muốn thấy không? Nhưng nó tốt, nó rất tốt để ngồi thiền. Thí dụ vậy. Cho nên, dĩ nhiên, vì sàn nhà cứng, nhất là thời xưa, quý vị chỉ có thể ngồi trên sàn, bất cứ đâu. Nên phải mang theo tấm thảm. Giống như quý vị mang theo cái gối nệm để ngồi được lâu hơn, nó sạch sẽ hơn, ấm áp, và vững vàng hơn. Chỉ thế thôi. Bây giờ, người nào không có tấm thảm thì không phải người Hồi, thí dụ vậy. Và tấm thảm đó vô cùng quan trọng với họ, không ai được đụng vô, thí dụ vậy. Nó trở thành vật thiêng liêng, thay vì một vật thường. Nó trở thành mục đích, thay vì chỉ là một phương tiện để đạt được mục tiêu. Tấm thảm đó trở thành mục tiêu. Họ thờ tấm thảm đó, thí dụ vậy.

Còn một chuyện nữa – người Do Thái, họ có khăn cầu nguyện. Có phải quý vị gọi là khăn cầu nguyện không? (Dạ phải.) Rồi. Đó là tất cả đối với họ. Họ còn dùng nó để đuổi tà ma, hoặc để chữa bệnh, và họ tin vào điều đó. Chỉ là một mảnh vải mà ngày nay chúng ta gọi là khăn Quán Âm. Nhưng bây giờ, những gì còn lại từ đạo Do Thái chỉ là miếng vải, hoặc mũ vải nhỏ trên đầu, tượng trưng, trên đầu, vì đàn ông thời xưa cũng phải mang cái gì đó để che cho họ. Nhưng nó trông xấu, hoặc họ sợ người khác sẽ biết họ, nên họ dùng cái gì đó tượng trưng, họ đội cái mũ nhỏ ở đây. Thấy không? Bây giờ những gì còn lại với người Do Thái, chỉ là cái mũ nhỏ ở đây hoặc cái khăn cầu nguyện. Khăn cầu nguyện bây giờ chúng ta cũng có, nhưng không ai nói đến. Nhưng với họ, nó thánh thiện, nó linh thiêng, đó là Thượng Đế. Một cái khăn mà làm sao dùng để đuổi tà ra khỏi người ta được? Nhưng họ làm vậy. Dĩ nhiên là không hiệu nghiệm. Vậy, bây giờ quý vị biết hết rồi – biết những gì đã xảy ra cho tất cả các tôn giáo. Thành ra tôi mới nói – tất cả tôn giáo đều đúng, đều phát xuất từ một nguồn, nhưng bây giờ chỉ còn lại nghi thức, nghi lễ, và luật lệ, và một vài dấu hiệu, dấu hiệu bí mật, chứ không có gì khác. Ngoài đó ra, tất cả tôn giáo đều phát xuất từ cùng một Pháp Môn Quán Âm.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (5/7)
1
2023-09-24
5981 Lượt Xem
2
2023-09-25
4330 Lượt Xem
3
2023-09-26
4132 Lượt Xem
4
2023-09-27
3530 Lượt Xem
5
2023-09-28
3827 Lượt Xem
6
2023-09-29
3332 Lượt Xem
7
2023-09-30
3556 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android