Những giờ không làm việc, quý vị phải thiền. Thế thôi. Như, nếu hôm nay không làm việc tám tiếng, quý vị phải thiền tám tiếng. (Dạ.) Giống như bên ngoài. Bằng không, nghiệp chướng sẽ bao trùm quý vị, và quý vị sẽ khó kiểm soát được chính mình. Quý vị không thể thoát khỏi nghiệp chướng, và cảm thấy không còn là chính mình, rồi không biết phải làm gì. Quý vị cảm thấy bị nhấn chìm trong cái gì đó, bóng tối hoặc… khó khăn. Nhưng nếu quý vị thiền nhiều thì không sao.
Quý vị đang làm gì bên ngoài? Bao nhiêu người có thể ở lại vì chúng ta có thiền liên tục? Tất cả đều có thể ở lại. Phải không? Tối thiểu những ai đã nộp đơn. Có thể tiếp tục ở lại. Thiền, phải không? Không biết quý vị có trách tôi, “Ngài lãng phí tuổi trẻ của con, và lãng phí cuộc đời con, (Dạ không đâu ạ.) ngồi đây không làm gì trong khi con có thể là nhân vật nào đó ngoài xã hội”. Ôi Trời ơi! Quý vị sẵn sàng về nhà chưa? (Dạ chưa.) Cảm ơn quý vị rất nhiều. Chưa sẵn sàng về nhà hả? (Dạ chưa.) Quý vị muốn làm gì? (Ở lại. Gặp Sư Phụ.) (Ở lại với Sư Phụ.) Ngồi và ăn hả? Không đến nỗi nào.
Nói quý vị nghe, kể cả những người đã nộp đơn, kể cả những người muốn ở lại, nếu quý vị cứ ở đây và tự chăm sóc cho mình thì quý vị có thể tiếp tục ở lại và thiền. Hoặc làm việc của Sư Phụ hoặc bất cứ việc gì, nếu quý vị thích làm. Quý vị chỉ cần hùn tiền lại rồi cùng nhau nấu ăn, thế thôi. Và một, hai người quản lý chuyện tiền bạc. Không, tôi nghĩ sống ở đây rất rẻ. Sẽ không có vấn đề gì đâu, phải không? (Dạ không.) Tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, giống như một gia đình lao động bình thường. Nhưng vì tôi thương quý vị quá nên tôi không biết phải làm sao. Tôi thật sự muốn giữ tất cả quý vị, nhưng tôi không biết phải làm gì.
Cũng được thôi. Nếu quý vị thật sự không muốn đi ra làm việc bên ngoài, thì làm việc ở đây cũng được, tốt thôi. Tôi không có ý nói làm việc cho tôi. Quý vị làm việc gì mình thích, đọc sách, thiền. Nếu quý vị tiết kiệm đủ để có đủ thức ăn mỗi ngày và quần áo đơn giản, thế thôi. Thì quý vị có thể cứ ở lại. Dù sao, bây giờ mình cũng có chỗ. Thấy thế nào? Bây giờ có làm quý vị cảm thấy vui hơn không? (Dạ có.) Không. (Chúng ta có thể mở một tiệm [thuần chay].) Chỉ muốn... Muốn cái này. Gì cưng? (Ý là chúng ta có thể mở một cửa hàng [thuần chay] ở đây.) Cũng còn tùy quý vị muốn mở gì. Dù mở một khách sạn, quý vị cũng phải có giấy phép. (Dạ.) Chỉ là quá nhiều mấy thứ trần tục này.
Vậy, quý vị không muốn ở đây chỉ để ở lại hả? Không. (Con ổn, thưa Sư Phụ. Con chỉ muốn ở bên Sư Phụ.) Tôi biết. Chỉ để có được cái này thôi, không phải vì ở lại để thiền, tôi biết quý vị mà. (Cảm ơn Sư Phụ.) Nên tôi chỉ có thể cống hiến căn nhà của tôi ở đây. (Dạ.) Nếu quý vị muốn ở lại thì ở. Vậy, quý vị hãy chăm sóc lẫn nhau và chăm sóc đồ đạc của mình ở đây, nếu muốn ở lại đây. Ít ra còn có chỗ. (Dạ cảm ơn Sư Phụ.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Có thể làm việc cho đội ngũ Truyền Hình [Vô Thượng Sư], như một đội, đội Truyền Hình [Vô Thượng Sư].) đội Truyền Hình [Vô Thượng Sư]. Tại sao không, nếu quý vị thích? Vậy ít ra là như thế. Ít ra bây giờ quý vị có thể ở lại. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ít ra cho dù quý vị không thể đến nhà tôi, quý vị cứ ở lại đây rồi xem như thế nào. (Cảm ơn Ngài, thưa Sư Phụ.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ít ra tôi có tiền mua đồ ăn. (Xin cảm ơn Sư Phụ gia trì.) Không, không, hãy tự chăm sóc mình.
Khi ở chung với nhau thì rất rẻ. Và quý vị có chỗ rồi, không cần phải trả tiền thuê nhà hay gì cả. Nhưng tôi không chắc quý vị có thích không. Nếu thích, quý vị có thể. Ít ra tôi tặng quý vị chỗ này, (Xin cảm ơn Sư Phụ.) bởi vì không phải tất cả quý vị đều có thể đến ở với tôi. Thứ nhất, dù sao thì tôi cũng không có chỗ. Đó là điểm chính. Và tôi không biết quý vị có thể ở trong lều được bao lâu. Mùa đông thì trời lạnh. Bây giờ quý vị nói không sao, vì thường thì quý vị chỉ đến một tuần, hai tuần, bế quan. Và hầu như quý vị không ở trong lều vì quý vị có những hoạt động, quý vị gặp Sư Phụ và này nọ. Nhưng khi sống ở đó lâu dài thì lại là chuyện khác. Dù sao, điều tốt nhất tôi có thể làm được là tặng quý vị ngôi nhà của tôi. Ở đây. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)
Bởi vì cho dù tôi muốn ở đây, thì mấy (người-thân)-chó của tôi ở đâu? Có lẽ họ sẽ phải đóng tất cả cửa lại và để mấy (người-thân)-chó chạy quanh đây. Nhưng sẽ có mùi nếu họ không ra ngoài được. Họ cần phải ra ngoài. (Chúng ta có hai mươi phòng – mười phòng cho (người-thân)-chó và mười phòng cho con người.) Quý vị thật tốt bụng. Và nếu anh chị em của quý vị đến để bế quan, thì họ ở đây, phải không? Không có chỗ cho con người. (Chúng ta đều có phòng – nhà bếp.) Nhà bếp. Hay quá. Quý vị nói hay đó. Khi quý vị sống ở đó, thì lại khác. (Khi mình thiền, thì khác.) Thiền, tôi biết. (Cảm ơn Sư Phụ.) Nhưng nếu quý vị muốn ở lại và thiền với nhau, thì hoan nghênh. (Dạ.) Miễn phí. (Chúc Sư Phụ ngủ ngon.) Không ngủ, chúc “một đêm an lành” thôi.
Quý vị làm tôi cảm thấy có lỗi, quý vị biết không? (Dạ không.) Thôi thì, như vậy đi. Nếu quý vị thật sự muốn ở với nhau và thiền mỗi ngày, thì quý vị phải thiền và làm việc. Bởi vì ở bên ngoài quý vị phải làm việc tám hoặc mười tiếng đồng hồ, nên ở đây, ít nhất quý vị cũng làm việc vài tiếng và thiền. Tối thiểu. Những giờ không làm việc, quý vị phải thiền. Thế thôi. Như, nếu hôm nay không làm việc tám tiếng, quý vị phải thiền tám tiếng. (Dạ.) Giống như bên ngoài. Bằng không, nghiệp chướng sẽ bao trùm quý vị, và quý vị sẽ khó kiểm soát được chính mình. Quý vị không thể thoát khỏi nghiệp chướng, và cảm thấy không còn là chính mình, rồi không biết phải làm gì. Quý vị cảm thấy bị nhấn chìm trong cái gì đó, bóng tối hoặc… khó khăn. Nhưng nếu quý vị thiền nhiều thì không sao. (Dạ.) Nếu không làm việc tám tiếng ở bên ngoài, thì quý vị phải thiền tám tiếng. Không thoát được. (Dạ.)
Anh từ đâu tới? (Dạ Pháp.) Pháp? (Pháp, vâng.) Pháp mà chỗ nào? (Trung tâm Paris.) Trung tâm Paris? Tôi chưa từng thấy anh ở Trung tâm Paris, phải không? (Thưa con là người mới, và ở Pháp con từ…) (Orléans.) Orléans? (Dạ Orléans.) Orléans. Vậy anh không [thường xuyên] đến Trung tâm Paris, phải không? (Anh ấy là sinh viên. Anh ấy đến từ châu Phi, du học ở Pháp.) Sinh viên? À. Mọi chuyện ở nhà ổn chứ? (Vâng, ổn ạ.) Anh vui không? (Dạ con rất vui.) Tốt, và việc học cũng tiến triển tốt, phải không? (Dạ.) Anh có đứng đầu trong lớp không? (Dạ không.) Không. Đứng nhất? Nhì, Ba, phải không? (Dạ không.) Đứng nhất? Không? Khoảng đó hả? (Dạ khoảng đó.) Thôi được. Không quan trọng.
Thôi nhé. [Quý vị] chỉ muốn nắm lấy tôi. Không muốn ở lại đây và thiền, không gì cả. Có gì khác biệt đâu, mọi người? Tại sao quý vị muốn gặp tôi mỗi ngày, đó là điểm chính. (Thưa Sư Phụ, Ngài có quá nhiều Tình Thương, thật không thể tưởng tượng.) Quá nhiều tình thương? Vậy quý vị thích Tình Thương đó? (Dạ, thưa Sư Phụ. Xin lỗi.) Không. Không sao. Không sao đâu, tôi hiểu mà. Rồi cô đi có bạn trai mới.
Quý vị có đủ thức ăn không? (Dạ đủ.) Vẫn còn một ít đó chứ? (Dạ.) Để tôi đi kiểm tra xem quý vị có gì. Chỉ muốn chắc chắn rằng quý vị có thức ăn ngon. (Dạ thức ăn rất ngon và đủ ạ.) Thức ăn đủ ngon, phải không? (Dạ rất ngon, Sư Phụ.) Quý vị là chuyên gia. (Dạ.) Để tôi xem thử. Vẫn còn rất nhiều thức ăn ở đây. (Dạ.) Có một số loại bơ thuần chay, rất ngon. họ bán chúng với dầu ô liu. Họ trộn vào dầu ô liu, dầu cọ và dầu hướng dương. Ngon tuyệt vời. Chúng ta Vậy đây là thứ quý vị đang ăn à? (Dạ.) Nó ngon không? Quý vị vẫn còn rất nhiều mì. Chà. Đây là mì lạnh. Cái này. Quý vị đã ăn chưa? (Dạ rồi, thưa Sư Phụ.) Và vẫn còn thức ăn. Vậy tốt. Chà. Cái (nồi) cơm lớn chưa này, tôi đâu biết họ làm những thứ như vậy. Họ có à? Bao nhiêu người có thể ăn từ chỗ này? Năm mươi? (Mười lăm đến ba mươi.) Ba mươi? (Dạ, cho vào bát.) Chà. Tuyệt. Ngày nay cái gì cũng có hết. Nếu quý vị đi rồi thì ai sẽ ăn hết chỗ này? Tốt hơn là quý vị nên ăn hết trước khi đi. Thôi được, không sao. (Dạ.) Bây giờ tôi đi lên lầu. Cảm ơn quý vị rất nhiều. Cảm ơn quý vị đã đến. [Cảm ơn] tình thương của quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.)
Đối với quý vị, việc thu xếp đồ đạc và đến đây cũng khó khăn. Một vài quý vị. Và rất nhiều gối ngồi, rất nặng. Cảm tạ Thượng Đế là quý vị có thể lái xe qua đây, (Dạ.) và thảy cái rèm vào phòng tôi, qua cửa sổ. Chứ không thì nặng lắm. Anh chàng đằng kia là ai? Người lạ kia. Quý vị làm sao được vậy? Ý nói, làm sao quý vị nhét được hết mấy thứ này vào hành lý? Nhiều gối như vậy, sao nhét hết vào đó được? Nặng thì rắc rối lắm. Hay là không? (Dạ không.) Ổn không? (Dạ ổn. Được gặp Sư Phụ, vậy cũng xứng đáng.) Xứng đáng à? Nhưng tôi thấy quý vị, rất nặng. Tôi cảm thấy thương. Chắc hẳn cũng rất khó để quý vị mang theo tất cả mấy thứ này. (Dạ không. Không đâu ạ.) Không? Đến bằng xe hả? (Dạ.) Và bằng máy bay? (Dạ.) Xe buýt? Ôi, Trời ơi! Đúng là mấy người điên. Nhưng lúc này quý vị vui không? (Dạ vui.) (Khi ở bên Ngài, thưa Sư Phụ.) Quý vị chưa bao giờ vui đến thế à? Tội không.
Đó là điều thật. Bây giờ quý vị biết tại sao vào thời xưa, người ta suốt ngày vây quanh vị Minh Sư rồi người khác ganh tị, còn chính phủ thì nghi ngờ và điên cuồng. Họ không hiểu những chuyện này. Tôi cũng không hiểu luôn. Nhưng tôi rất vui khi gặp quý vị. Rất vui. (Chúng con thương Ngài, Sư Phụ.) Và tôi thương quý vị vô cùng. Tôi muốn giữ tất cả quý vị. (Ôi, Sư Phụ!) (Chúng con thương Ngài.) Tôi thật sự muốn vậy. Tôi thật sự muốn, chỉ là đôi khi nghiệp quý vị sẽ không cho phép, hoặc quý vị đã có các ràng buộc khác rồi, và sao đó, nó như vậy. Hoặc có lẽ tốt hơn là chúng ta chỉ thỉnh thoảng gặp nhau thôi. Tôi không biết nữa. Có lẽ trong tương lai, nó sẽ thay đổi. Ai biết được. (Dạ, hy vọng vậy.)
Còn (người-thân-) chó của tôi thì sao? Có lẽ chúng ta có thể làm gì đó. Chỉ có mười (người-thân) chó, không nhiều. (Mười!) Thế thôi. À, họ chỉ cần một phòng. Nhưng họ cần chỗ để chạy, (Để chạy, dạ.) để đi ra ngoài. Một ít cỏ và những thứ đó, mà ở đây chúng ta không có. Nếu chúng ta có thể mua khu vườn bên cạnh thì có lẽ được. (Sư Phụ có thể mang họ theo.) Hả? (Sư Phụ có thể mang (người-thân-) chó theo và chúng con chăm sóc họ.) Có thể. Nhưng chúng ta cần chỗ cho họ. Tôi chắc chắn chúng ta có thể sắp xếp được. Nếu tôi ở đây với những (người-thân-) chó của tôi thì quý vị có ở không? (Dạ ở.) Chỉ ở như vậy thôi à? (Dạ.)
Cái gì? (Hay chúng ta làm nó thành nhà trọ cho chó? Rồi chúng ta có phòng cho những người có thể là người chăm sóc (người-thân-) chó hoặc chăm sóc căn nhà. Và chúng ta cũng có phòng dành cho (người-thân-) chó nữa.) Chúng ta đã làm vậy rồi. Tôi không biết. Để chờ xem. Để từ từ di chuyển tất cả (người-thân-) chó đến đây, quý vị phải chuẩn bị mọi thứ. Quý vị phải chuẩn bị lồng sẵn sàng này nọ cho (người-thân-) chim. Và thức ăn của họ... Họ rất mẫn cảm, họ không giống (người-thân-) chó – quý vị chỉ cần đưa họ đến đây, để họ chạy khắp nơi thì ổn thôi. Được rồi. Không sao.
Chúng ta sẽ xem xét lại. Chúng ta chờ xem. Khi thời gian đến, mọi chuyện sẽ xảy ra. Bất cứ gì xảy ra. (Dạ.) Như trước đây, tôi đâu có tưởng tượng là tôi sẽ đến đây và chúng ta có khách sạn, không gì cả, và rồi nếu chúng ta có nó, và khi đến lúc, chúng ta đến đây. Thời điểm. (Dạ.) Khi chúng ta cần nó. Tốt. Cảm ơn quý vị. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Cảm ơn quý vị. Lát nữa gặp lại. Nếu quý vị ở lại. Lát nữa gặp lại nhé, mấy người điên.