Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
(Anh ấy khác với các anh đồng tu khác. Khi con nhờ các anh đồng tu giúp đỡ, đôi khi họ sẽ từ chối. Còn anh ấy luôn nói: “Được, được, được”.) Dù đó là việc gì và ở đâu. (Anh ấy không ngại.) Cô ấy nói rằng anh ấy không giống như những nam đồng tu khác. Bởi vì những nam đồng tu khác, nếu cô ấy nhờ họ làm việc gì đó, có khi họ từ chối. Nhưng anh ấy không bao giờ từ chối. Dù là việc gì, ở đâu, công việc nào, anh ấy luôn nói “Được, được, được”. Quý vị có thấy sự khác biệt không? Có lẽ đó là lý do anh ấy là người duy nhất.Đúng vậy. Vấn đề không phải là quý vị làm gì hay làm bao nhiêu, mà là cách làm. Quý vị muốn làm công việc như thế nào, bản thân quý vị cống hiến ra sao, bất kể đó là công việc gì. Vì để tôi nói quý vị nghe, cho dù quý vị làm công việc khó thế nào cho Sư Phụ hay cho sự khai ngộ của đại chúng, thì nó không thể khó bằng địa ngục, tôi hứa với quý vị. Đừng bắt tôi đưa quý vị đến đó để quý vị có thể so sánh. Không, hãy vui vẻ, hãy biết ơn vì quý vị đang ở đây.Cho dù có lúc đại chúng hiểu lầm quý vị hoặc họ gây rắc rối cho quý vị, hoặc thậm chí Sư Phụ khiển trách quý vị, thì cũng chẳng là gì so với địa ngục. Chẳng là gì so với cuộc sống địa ngục mà một số người trải qua trên thế giới này. Đừng quên rằng quý vị là thường trú. Quý vị có một đời sống tự tại. Thật khó để vô. Đời sống dễ chịu, bất kể đẳng cấp của quý vị ra sao, tôi đều nhận quý vị. Và hầu hết thời gian, chính quý vị là người gây rắc rối, người rời đi. Tôi đâu có đuổi ai ra, trừ phi họ thực sự gây rắc rối và mọi người khác không thể chịu nổi. Gây rắc rối lớn hay gì đó. Hoặc chính nghiệp của quý vị mà quý vị phải rời đi. Tôi không bao giờ muốn bất kỳ ai trong quý vị rời đi chút nào. Chính cá nhân tôi thì không. Một số thường trú chỉ 20%. Bây giờ anh ấy đã lên 25 (phần trăm) và bây giờ là 30 (phần trăm). Cảm ơn nhiều lắm.30 (phần trăm) thậm chí không phải đẳng cấp con người cao nhất. Nhưng dùng được. Thậm chí không phải là Đẳng cấp A-tu-la. Và một số đồng tu chúng ta chỉ có 10%. Đó là đẳng cấp của dã thú. Một số hổ còn dễ thuần hóa hơn người đó. Nói cho quý vị biết. Và tôi thậm chí còn phải đích thân dạy dỗ. Quý vị có thể tưởng tượng không? Đau khổ đến mức nào? Bị đánh chỗ này, chỗ kia, khắp mọi nơi. Không phải về mặt thể xác, à, gần như thể xác. Và vì không ai khác có thể làm được.Rồi. Còn bí mật nào nữa không? Thật đó, hãy chia sẻ với anh chị em của quý vị, để họ biết. (Dù chúng ta làm gì, cũng phải làm thật nhanh.) (Dạ rất nhanh.) (Rất hiệu quả.) Chúng ta cần làm mọi việc thật nhanh. (Nếu làm mọi việc trong thời gian ngắn, chúng ta có thể hoàn thành rất nhiều việc như vậy. Rất hiệu quả.) Nghĩa là phải nên như vậy, hay là vì quý vị… (Dạ không. Vì khi làm việc nhiều hơn thì mọi người làm việc nhanh hơn. Nhiều việc trong thời gian ngắn.) (Nhất là trong hai tháng qua.) À, đúng rồi. (Đặc biệt nhanh.) Cô ấy nói: “Trong hai tháng qua…” Điều đó mới xảy ra trong hai tháng qua hay trước đây đã như vậy rồi? Hay đây là cách mọi thứ được làm như bình thường? Ý quý vị là gì? (Nghĩa là sau khi theo Sư Phụ. Gần đây, mọi người đều trở nên nhanh hơn.)Đúng. Cô ấy nói… Vì tôi đã hỏi thêm một số bí quyết, cô ấy nói: “Bất cứ công việc nào của Sư Phụ mà quý vị làm, quý vị làm cho nhanh, và như vậy thì tốt hơn”. Quý vị không nghĩ quá nhiều, tôi đoán vậy. Vậy thì, đừng nghĩ về nó quá nhiều. Cứ để tự nhiên rồi nó sẽ trở nên tự nhiên. (Dạ. Chúng con chỉ làm mà không nghĩ gì.) Cô ấy nói: “Cứ làm thôi. Cứ tiếp tục và không nghĩ quá nhiều”. Thành ra nó giúp ích. Và cô ấy nói rằng gần đây, họ thậm chí còn nhanh hơn, chỉ trong hai tháng, cô ấy cũng nói trong hai tháng nay, mọi thứ bỗng nhiên trở nên nhanh hơn. Họ có thể làm nhanh hơn. Dĩ nhiên rồi. Từ hôm nay, quý vị sẽ còn nhanh hơn đến mức quý vị bỏ lại tôi phía sau, rồi tôi nói: “Này, đợi tôi với!” (Dạ chính Sư Phụ làm tất cả những việc này.) (Sư Phụ quá cao đẳng, chúng con không thể với tới.) Cô ấy nói: “Dù sao thì cũng là một mình Sư Phụ làm mọi việc”. (Sư Phụ làm mọi việc.) Cô ấy nói vậy đó.Còn gì nữa? Còn gì nữa không? Còn ai nữa không? Quý vị có cảm thấy khác không? Có không? Có cảm thấy khác bên trong không? Quý vị có cảm thấy sự khác biệt không? (Ngay cả hai ngày nay, khi thiền, con đã ngộ ra nhiều điều, cũng rất tốt, rất tốt.) Tốt hơn, đúng không? (Dạ, tốt hơn.) Chỉ hai ngày thôi sao? Hai ngày nay. (Ngay cả hai ngày nay, (Hai, ba ngày...) khi con đến đây, chao ôi, rất tốt.) Ồ, rất tốt, tốt. Và quý vị thậm chí không biết tôi đang ở đây hả? Quý vị có biết tôi ở đây không? (Dạ có.) (Con biết.) Quý vị biết tôi ở đây hả? Hai ngày? (Dạ, con nghĩ vậy.) Quý vị đã thấy tôi? Quý vị đã thấy tôi ở đây hả? (Ồ. Hôm qua, con...) Hôm qua, quý vị đã thấy? (Con có thể cảm thấy Lực Lượng đến.) (Dạ từ trường.) (Năng lượng.) (Rất nhiều lực gia trì.) Quý vị cảm thấy mạnh? Như là rất nhiều gia trì? (Nhất là ngày đầu con đến đây.) Ồ, ngày đầu rồi hả? (Dạ.) (Dạ, Quán Âm rất dễ chịu. Con khóc.) Ồ, vậy sao?Cô ấy nói rằng khi cô ấy mới đến đây, cô ấy cảm thấy khác, [từ trường] rất mạnh. Và Quán Âm rất mạnh. Cô ấy khóc vì cô ấy quá hạnh phúc. Không, ý tôi là sau khi quý vị đạt đến Đẳng cấp Thứ Ba, hoặc gần như đạt đến… Quý vị có cảm thấy khác biệt gì không? Ý tôi là vậy. Quý vị đến đây, quý vị cảm thấy tốt hơn, thiền tốt hơn, đúng không? Dĩ nhiên là vậy, dĩ nhiên rồi. Nhưng quý vị không biết tôi đang thực sự ở đây. Quý vị không biết, đúng không? Quý vị không biết tôi đang hiện diện ở đây. Về mặt thể xác thì không. Nhưng quý vị biết. (Con nghĩ Sư Phụ đang ở đây.) (Chúng con đoán Sư Phụ đang ở đây.) (Giống như khi chúng con ở Tây Hồ. Vừa đến cổng vào Tây Hồ, chúng con đã cảm nhận được Lực Gia Trì của Sư Phụ.) Hiểu. (Chúng con vẫn còn đang trên đường mà Lực Gia Trì của Sư Phụ đã rất mạnh rồi.) Hiểu. (Và chiếc xe đó cũng không phải của chúng con, mà là thuê của người khác.) Hiểu. (Mà vẫn mạnh như vậy, nhất là khi anh đồng tu giúp chúng con mở cổng. Ái Lực của Sư Phụ đã rất mạnh rồi.) Hiểu. (Vì chúng con đã lâu không gặp Sư Phụ, nên chúng con biết Sư Phụ chắc chắn đang ở đây.) Cô ấy nói, đây là chuyện khác. Giống như ở Tây Hồ, trước khi họ đến Tây Hồ, khi họ gần đến Tây Hồ, họ đã cảm nhận được Lực Gia Trì của Sư Phụ rồi. Cũng vậy; họ thậm chí chưa tới đây, họ mới gần tới, mà đã cảm nhận được Lực Lượng rất mạnh. Cho nên họ đoán tôi đang ở đây. Tất cả họ đều đoán tôi đang ở đây.Ờ. (Dòng Âm Lưu (Thiên Đàng nội tại) mà con nghe thấy cũng giống như trước đây, giống như khi con đi làm sứ giả Quán Âm để truyền Tâm Ấn. Lúc đó, con biết. Trong lúc Tâm Ấn, Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) rất to, và bây giờ… thậm chí còn to hơn là khi truyền Tâm Ấn trước đây.) Hiểu. (Nhưng trước đây, đó là trong lúc Tâm Ấn.) Trong lúc Tâm Ấn thì nó phải rất mạnh. (Rất mạnh.) Tôi biết. (Và bây giờ thì…) Cô ấy nói cô ấy cũng nhận thấy sự khác biệt khi cô ấy đến đây, Quán Âm Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) rất, rất mạnh. Giống như khi cô ấy đi làm (sứ giả Quán Âm) để truyền Tâm Ấn. Vào lúc cô ấy truyền Tâm Ấn, Âm Thanh Quán Âm (Thiên Đàng nội tại) luôn luôn rất mạnh. Ở đây cũng giống như vậy. Vậy nên, cô ấy biết... Chắc chắn là Sư Phụ. Như trước đây, khi cô ấy truyền Tâm Ấn, Lực Gia Trì luôn rất mạnh, nên Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) và mọi thứ cải tiến rất nhanh. Ở đây cô ấy cũng cảm thấy như vậy. Cho nên cô ấy đoán ra. (Con không được khỏe lắm. Sau khi đến đây hai ngày nay, con mới cảm thấy phấn chấn hơn.) Và ở đây, cô ấy cảm thấy rất khỏe, rất mạnh, cả về mặt thể chất nữa. Chỉ là sự câu thông bên trong. Cô còn không thể giải thích được. Cô không cảm thấy gì cả. Giải thích thì không hay lắm. Cô chỉ tự biết thôi.Còn gì nữa không? (Gần đây chúng con cảm thấy được kết nối nhiều hơn với Sư Phụ.) Ồ, vậy sao? (Và giống như Sư Phụ vừa nói, Ngài nói là chúng con đã tiến bộ một chút, nhưng chúng con không biết rằng chúng con có thể lên đến Đẳng cấp Thứ Ba. Không, không. Chúng con chỉ cảm thấy rằng chúng con ổn định hơn. Và chúng con cảm thấy được kết nối nhiều hơn với Sư Phụ.) Ờ, đúng vậy. Trong hai tháng nay. (Không giống như trước đây. Như từ từ và rồi…) Và bây giờ quý vị cảm thấy được kết nối nhiều hơn. (Dạ. Chỉ vì làm việc cho Sư Phụ, và chúng con thành tâm làm việc, nhưng đôi khi chúng con thiền không đủ.) Ờ, tôi biết. (Vì vậy, con thắc mắc, vì sao Sư Phụ lại công bố như vậy. Con không thể tưởng tượng nổi.) Vậy bỗng nhiên hai tháng nay quý vị cảm thấy được kết nối nhiều hơn? (Dạ đúng.) Ờ, tại vì bây giờ quý vị đang đi lên, lên, lên. Đó là lý do.Khi ở bên trên Đẳng cấp Thứ Hai, quý vị sẽ được kết nối nhiều hơn với Minh Sư, dĩ nhiên rồi. Dưới đó, hầu hết thời gian quý vị chỉ kết nối với ma vương. Quý vị cố gắng hết sức để kết nối với Minh Sư, nhưng đường dây luôn bị đứt. “A-lô, a-lô? Ngài có nghe thấy con nói không? Ồ, lại đứt rồi”. Và rồi: “A-lô, a-lô lần nữa? Ngài nói gì? Xin Ngài nhắc lại!” Đó là tình huống với Đẳng cấp Thứ Hai trở xuống. Nhưng ít nhất quý vị là đệ tử. Quý vị vẫn có một đường dây bị đứt, nhưng có lúc kết nối được. Ở Đẳng cấp Thứ Ba, quý vị kết nối tốt hơn. Nên, trong hai tháng nay, quý vị cảm thấy được kết nối nhiều hơn. Vì hiện tại quý vị đã lên cao hơn. Tốt, tôi mừng. Thấy chưa, có sự khác biệt. Có sự khác biệt, có sự gấp rút. Có sự gấp rút khi vạch đích ở đó. Mọi người đều gấp rút, gấp rút, chạy và vọt nhanh!(Thật vậy, trong khoảng thời gian này ở Tây Hồ, anh đồng tu đó nói: “Ồ, mọi người đều gấp rút. Mình cũng phải gấp rút”.) Đúng vậy. (Có một anh đồng tu rất tuyệt... Lúc trước anh ấy không muốn hợp tác với người khác, những anh đồng tu khác. Nhưng trong khoảng thời gian này, con cảm thấy thực sự là...) Hai tháng nay, mọi người đều gấp rút. Anh ấy... (Và anh ấy nói: “Mọi người gấp rút, nên mình cũng phải gấp rút”.) Có một bài khảo. Mọi người đều biết, linh hồn họ biết có một bài khảo đến. (Dạ đúng.) Nhưng một số người đã trượt. Tệ quá. Lần sau, đừng lo. Lúc nào cũng có bài khảo, khảo cá nhân, không như... Nhưng có một số bài khảo lớn và bài khảo nhỏ – bài khảo cá nhân rồi đến bài khảo lớn. Lần này, bài khảo lớn. Đợt đầu tiên. Bài khảo lớn nhất từ trước đến nay. Và mọi người đều rụng như sung. Dĩ nhiên sẽ còn nhiều nữa. Nhưng đợt đầu tiên thì đặc biệt. Tốt.(Và khi họ chúc mừng con với một lon côla, và họ…) Côla. (Họ nói: “Chúc mừng anh, Bồ Tát”. Sau đó con nói: “Chúc mừng anh, Phật vị lai”.) Tốt. Dĩ nhiên, tương lai họ cũng sẽ là Phật. Đúng vậy. (Cao hơn...) Ý anh là họ sẽ cao hơn anh hả? (Dạ đúng.) Ai biết được? Họ có thể lên rất nhanh. (Dạ.) Nhóm đầu tiên quý vị đã lên tới cõi tự do. Nhưng ai biết được? Họ có thể lên cao hơn, ai biết được? Nhưng, tất cả quý vị hãy cố gắng hết sức. Tương lai hay quá khứ hoặc hiện tại, bất kể là gì. Vì vậy, chúng tôi gọi quý vị là “Bồ Tát Đẳng cấp Thứ Ba”. Đẳng cấp Thứ Ba. Thánh Đẳng cấp Thứ Ba. Đối với người phương Tây, chúng tôi chỉ gọi họ là Thánh Thứ Ba. Như vậy là đủ tốt rồi. Đẳng cấp Thứ Ba cũng tốt rồi. Chư Thánh Đẳng cấp Thứ Ba. Bồ Tát Đẳng cấp Thứ Ba. Hay là chư Thánh Thứ Ba.Tôi đã gặp nhiều người Công giáo. Bây giờ tôi hiểu tại sao lại có Giáo hội Baptist của các vị Thánh Đầu Tiên hay gì đó. Có lẽ là như vậy đó. Tôi tự hỏi tại sao “Thánh Thứ Nhất”, “Thánh Thứ Hai...” Và hồi còn trẻ, tôi nói: “Tại sao lại có nhiều sự phức tạp như vậy?” Có lẽ là như vậy. Nếu họ ra ngoài và thành lập một nhà thờ, hãy tưởng tượng... Nó sẽ như “Nhà thờ Quán Âm đầu tiên của chư Thánh Thứ Ba”. Và chúng ta sẽ có nhiều đẳng cấp. Chúng ta sẽ có nhiều đẳng cấp đầy màu sắc. Và ai đó sẽ đi thành lập “Nhà thờ Quán Âm đầu tiên của chư Thánh Thứ Nhất” hoặc “Chư Thánh Thứ Năm”. Đều là Thứ Nhất. Đẳng cấp Thứ Nhất là A-tu-la. Chúng ta đang đếm lên. Chúng ta không đếm xuống như thế giới này. Chúng ta đếm lên.Rồi, có người thành lập, chẳng hạn như “Hội chư Thánh Thứ Nhất”, và chúng ta nghĩ: “Ồ!”. Mọi người sẽ nghĩ: “Ồ, Thánh Thứ Nhất so với Thánh Thứ Ba!”. “Ngay bên cạnh!” Mọi người sẽ nghĩ: “Ồ, anh ấy là thứ nhất. Chúng ta hãy cùng đi đến đó. Tại sao phải đến nơi thứ ba khi chúng ta có thể đến nơi thứ nhất?” Đúng không? Thứ Ba. Và sau đó sẽ là Thứ Tư hoặc Thứ Năm. Không có Thứ Nhất. Thứ Nhất, chúng ta không quan tâm. Chúng ta không tôn vinh họ. Chúng ta chỉ có thể tránh họ, chạy trốn khỏi họ. Hoặc trói họ lại và kéo họ lên Thiên Đàng rồi chăm sóc [họ] sau. [Bỏ họ] vào bao, để họ không cắn khi quý vị đưa họ lên. Như khi bắt rắn, quý vị bỏ nó vào bao. (Đúng vậy ạ.) Và sau đó quý vị mang cái bao thôi. Hoặc [khi] bắt được hổ, quý vị bỏ nó vào lồng, hoặc gì đó. Chỉ vậy thôi.Còn gì nữa không, quý vị? Hay vậy là đủ rồi? Hay là... được chưa? Mặc dù quý vị không biết tôi ở đây, quý vị đoán là tôi ở đây. Quý vị cảm thấy chấn động lực khác biệt? Ờ, tôi vui. Thật tốt vì tôi sống với những người câm, mù, điếc ở đây trong một thời gian dài. Tôi tự hỏi liệu tôi còn chấn động lực nào không. Thật tốt khi có một số ý kiến mới mẻ để thay đổi không khí. Không phải là tôi cần bằng chứng, nhưng tôi cần nhắc nhở bản thân rằng tôi có một chút chấn động lực ở đâu đó. Nếu quý vị sống với người mù suốt ngày, quý vị sẽ quên màu sắc hoa hồng trông như thế nào. Quý vị không nói với ai cả. Để làm gì? Và rồi tất cả quý vị thậm chí còn không tự mình nhìn.Được rồi, quý vị, hết rồi ha? Tốt ha? (Dạ.) Không còn gì nữa hả? Tốt. Có lẽ để lúc khác? Vui hưởng. Quý vị ở đây, hãy vui hưởng. Thư giãn. Không có gì phải làm. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Nếu quý vị cần băng ghi âm nào, thì hỏi họ. (Dạ.) Mang cho họ băng mà chúng ta đã xem và sau đó để họ xem. Mấy băng hay. Hoặc băng của Sư Phụ hoặc bất cứ gì mà họ thích, để họ chọn. Nếu quý vị không biết cách làm, thì nhờ vài người giúp quý vị lấy nó. Gặp lại quý vị sau nha. (Dạ.) Tận hưởng. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Tôi định gặp quý vị sớm hơn, nhưng chưa phải lúc. Cần thời gian cho mọi thứ. (Dạ chúng con biết.) Ờ. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.Kẹo (thuần chay), hãy chia nhau. [Để] phân nửa ở đây, phân nửa ở đó để họ có thể ăn bất cứ lúc nào họ muốn. (Dạ.) Hôm qua, quý vị mua rất nhiều. (Dạ.) Được chứ? (Dạ được.) [Để] phân nửa trong nhà bếp chung, phân nửa ở đây. Để họ muốn ăn gì thì ăn. (Dạ.) Và mua Sprite, nước trái cây, v.v. cho họ. (Dạ.) Và nếu hết, thì mua thêm. (Dạ.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Ngài.) (Cảm ơn Sư Phụ.) (Con rất biết ơn.)Photo Caption: Đẹp Từ Cát, Biển Đến Bầu Trời! Ai Đã Tạo Ra Chúng Tinh Tế Như Vậy!?