Chúng ta phải cầu nguyện bất cứ gì tốt cho mọi người. Bất cứ gì tốt cho Địa Cầu cho thế giới, cho động vật, đó là những gì nên xảy ra.
Câu hỏi là loài vật là hoàng tộc, và rồi ai đã chọn họ, phải không? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu không phải là bẩm sinh, nếu loài đó ra đời trong một gia đình hoàng tộc, thì họ sẽ tự động thừa hưởng tước vị hoàng tộc. (Chà.) Vậy đó! Bởi vì loài người này, loài chúng sinh này, như cá hoặc các chúng sinh khác, họ thuộc quý tộc. Nếu cha mẹ là quý tộc, con cái sẽ là quý tộc, sẽ tốt đẹp, và sẽ được dạy từ thuở nhỏ về cách cai trị, cách đối xử nhân từ với dân của họ. Và rồi điều đó sẽ tự động truyền xuống. Nếu nhà vua, do hôn nhân hoặc nghiệp, phải bị thay thế, bị chết hoặc sao đó, thì thái tử hoặc công chúa sẽ kế vị và tiếp nhận địa vị và quyền lực đó. Hiểu không? (Đúng vậy. Dạ hiểu.) Nếu không, thì hội đồng hoàng tộc sẽ chọn chúng sinh nào đó. Không cần phải dòng dõi huyết thống hoàng tộc. Có thể là chúng sinh bình thường bên ngoài hoàng tộc nhưng nổi tiếng vì có đức độ, đúng đắn, công lý, nhân từ và trí huệ. Thì họ sẽ bổ nhiệm chúng sinh đó làm nhà lãnh đạo của họ. (Dạ, Sư Phụ.)
Đôi khi họ có thể bắt cóc một người và mang người đó xuống để làm vua của họ. (Ồ!) Nhưng người đó sẽ vui vẻ làm điều đó. Chỉ thỉnh thoảng, phải trở lại trần gian vì người đó sẽ nhớ quê hương, đi dạo quanh một lát và rồi trở lại. (Ồ.) Người đó sẽ có lực lượng để sống trong hai thế giới. Và đó sẽ là điều kiện trước khi người đó chấp nhận địa vị làm vua của một loài chúng sinh khác. (Ồ!) (Hay quá.) Hay ha. (Dạ!) Không phải là truyện cổ tích, mà như vậy đó. (Hay thật.) Không phải xảy ra mỗi ngày hoặc bốn năm một lần như ở Hoa Kỳ hoặc năm năm một lần như các quốc gia khác, nhưng đôi khi có xảy ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu người đó đã từng sống trong loài của họ trước đây, hoặc đã có duyên lành với họ, thì điều đó cũng có thể xảy ra. Hiểu không? (Ồ.) Còn nhân duyên nữa, chứ không phải kiểu như họ muốn chọn ai thì chọn, dễ dàng như vậy. Phải có nhiều yếu tố liên quan. (Dạ đúng.) (Dạ, Sư Phụ.) Tôi kể quý vị nghe như truyện cổ tích, (Dạ.) truyện thiếu nhi. Quý vị thích thế. Phải không? (Dạ đúng, Sư Phụ.) Được làm trẻ em lần nữa cũng vui, ai màng chứ! Được rồi. Nếu tôi đã trả lời câu hỏi của quý vị đủ rồi, hãy nói tôi biết quý vị muốn gì khác.
(Thưa Sư Phụ, hệ thống đó con người có thể bắt chước không?) Ồ, ước gì! Ước gì như vậy, cưng! Tôi ước giống như quý vị ước. Cho nên, chúng ta không bao giờ phải tiêu hàng tỷ hoặc ngàn tỷ đô la, đồng tiền mà người đóng thuế vất vả mới kiếm được, cứ mỗi ba, bốn, năm, sáu năm, để chọn một tổng thống khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và, có lẽ tổng thống tệ. Tệ hơn tổng thống trước. Con người không có đủ trí huệ. Thật xin lỗi phải nói điều đó. Chúng ta là đỉnh cao của sáng tạo, có rất nhiều khả năng, có đầu óc vĩ đại nên có thể phát minh cái này cái kia, thậm chí có thể tới các tinh cầu khác rồi, Mặt Trăng này nọ. Và có thể thấy cách xa hàng trăm triệu năm ánh sáng để quan sát các tinh cầu khác, hoặc những ngôi sao khác, xem họ làm gì. Nhưng chính con người thì lại không tốt, trong bản tánh của chính mình, với xã hội của chính mình. Ở Âu Lạc (Việt Nam) chúng tôi nói: “Thừa trong nhà mới ra bề ngoài”. nghĩa là, trước tiên mình phải chăm sóc người nhà của mình, để mọi người đều hài lòng và có tất cả những gì mình cần. Và rồi, những gì còn dư, mình có thể tặng cho người khác. Dĩ nhiên, như vậy hợp lý, phải không? (Dạ phải, thưa Sư Phụ.) Tại sao quý vị lại giết gia đình của mình vì họ đói, hoặc lấy đi của họ bất kỳ tiện nghi vật chất nào để có thể giúp người khác? Tại sao? Bởi vì gia đình của quý vị đau khổ, cũng giống như mọi người khác đau khổ. (Dạ.) Cũng y như thế. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Cho nên quý vị phải chăm sóc gia đình của mình trước, và rồi sau đó có thể cho người ngoài. (Dạ.) Cũng giống vậy. Quý vị giúp gia đình mình, hoặc quý vị giúp người ngoài. (Dạ, Sư Phụ.) Được rồi. Vì vậy hệ thống này chưa thực hiện được. Tôi hy vọng sẽ được, hy vọng sẽ được thực hiện. Tôi sẽ rất mừng nếu nó được áp dụng trong kiếp này của tôi. Hoặc nếu vị Tổng thống tốt, thì quý vị có thể giữ ông ấy. (Dạ phải.) Quý vị không thể cứ tiêu quá nhiều tiền.
Cuộc bầu cử này của một số người Mỹ quý vị ngồi đó, quốc gia của quý vị, tốn 14 tỷ Mỹ kim. (Chao ôi!) Đó là rất nhiều, rất nhiều, quá nhiều tiền. Trời ơi, bao nhiêu người có thể sống một cuộc đời khá giả với tất cả số tiền này, nếu không bị lãng phí như vậy? Và cái giá của bạo lực, những năm qua, ảnh hưởng đến kinh tế toàn cầu khoảng 14,5 ngàn tỷ Mỹ kim. Và trong số đó, xung đột vũ trang là 521 tỷ Mỹ kim. Nên nhân tiện, quý vị thấy, chúng ta nên cảm ơn Tổng thống Trump một lần nữa, không phải chỉ cứu sinh mạng bằng cách tạo hòa bình, mà còn tiết kiệm rất nhiều tiền, rất nhiều đồng tiền khó kiếm của người trả thuế.
Trời ơi, với số tiền đó, cả quốc gia quý vị có thể dùng bữa ăn miễn phí, ít nhất trong bao nhiêu năm, ít nhất một năm, phải không? (Dạ phải, Sư Phụ.) Hay bao nhiêu? Ít nhất một thời gian, (Dạ, Sư Phụ.) không có người vô gia cư, lê chân họ trong mùa đông lạnh giá. Xin một miếng thức ăn thừa và bị hà hiếp bởi những người khác khá giả và có cơ bắp mạnh mẽ. Cùng chúng sinh, cùng giống loài. Quý vị có hiểu tôi nói gì không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Quốc gia quý vị không chỉ lãng phí thời gian trong chiến tranh, mà bây giờ còn lãng phí thời gian trong bầu cử và tranh chấp bầu cử. (Dạ phải.)
Tổng thống Trump nên được bầu. (Dạ.) Tôi có thể nói thế thôi. Nhé? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng thế giới này là thế giới đảo điên. Họ không thấy những gì tốt mà người nào đó làm, họ chỉ thấy những gì họ muốn. Và họ chỉ nghe những gì họ muốn nghe. Tổng thống Trump, chẳng hạn, đã làm rất nhiều điều tốt cho quốc gia quý vị và cho thế giới, nhưng họ không nói điều gì tốt cả, không nhiều. Chỉ nói những điều xấu, mà ông thậm chí không hề làm. Thành ra ông mới thoát được việc luận tội. Hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nên hệ thống này ở thế giới chúng ta phải thay đổi. Vì vậy đừng hỏi tôi liệu hệ thống công bằng này của những chúng sinh khác có thể áp dụng cho con người được hay không. Nhé? (Dạ, Sư Phụ.) Tôi ước gì, nó có thể được áp dụng.
Tôi chỉ bảo quý vị, để quý vị biết thêm một chút về những điều mà quý vị chưa biết, nhưng rồi chúng ta đi vào mấy chuyện chính trị này nhưng tôi không sợ khi nói điều này. Tôi nói ra ngay bây giờ, ngay ở đây và mọi người khác có thể nghe. Đừng có cả gan xóa nhé? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đừng có cả gan chỉnh sửa, vì lo sợ cho sự an toàn của tôi hoặc danh tiếng của tôi, không gì cả. Tôi chẳng cần. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Giữ y nguyên. Hiểu chưa? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cũng giữ lời tôi nói ngay bây giờ. Tôi đã trả lời câu hỏi của cưng chưa? (Dạ rồi. Cảm ơn Sư Phụ.) Ồ. Tôi xin lỗi. Tại sao tính khí của tôi hôm nay lại như vầy? Nói đi. Tôi chỉ buồn, tức giận và bực bội. Tôi không tức giận. Chỉ bực bội thôi. Tôi tức giận bởi vì nhiều người đau khổ và đổ máu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng không có gì về cá nhân tôi. Tôi an toàn và khỏe. Cho dù tôi không an toàn, không khỏe, tôi cũng chẳng màng. Hiểu không? Tôi làm những gì phải làm. Tôi nói những gì tôi nói, và chấm dứt. Người kế đi.
(Lần trước Sư Phụ nói về hào quang và những màu sắc khác nhau và ý nghĩa của chúng. Xin Sư Phụ cho chúng con biết thêm về chủ đề đó? Có ai thật sự học được cách đọc hào quang không?) Ồ. Chà! Quý vị phải có khả năng đó hoặc quý vị không có nó. Hoặc quý vị thiền nhiều hơn và rồi quý vị có thể tăng khả năng siêu linh của mình. Có thể hồi phục mất mát của mình. Giống như bệnh tật, quý vị phải bình phục mới ăn thấy ngon trở lại. Một số bệnh khiến con người mất khẩu vị và mất khứu giác, giống như COVID-19, ngay bây giờ. Nó không ảnh hưởng mọi người với những triệu chứng giống nhau. Không phải luôn bị sốt và nhức đầu. Một số người mất khẩu vị, mất khứu giác. Nó là một đại dịch rất kỳ lạ. Một số người mất trí và tự sát. Ngay cả những bác sĩ xinh đẹp, trẻ trung và khỏe mạnh, tự sát bởi vì [vi rút] làm nhiễm độc tâm trí, (Ồ.) (Dạ, Sư Phụ.) não bộ.
Vì vậy hào quang, một số người được thiên phú với khả năng đó bởi vì trong tiền kiếp, họ đã tu hành hoặc họ đã tu tập pháp nào đó tăng cường khả năng này, còn quý vị thì chưa. Quý vị đã tu tập cái khác. Hoặc quý vị đã từ bỏ khả năng này, để có thể làm việc với tôi vào thời điểm Địa Cầu khủng hoảng tuyệt vọng. để giúp loài người, để giúp Địa Cầu. Vì thế, quý vị ở lại bất kể ai bỏ đi, bất kể ai chỉ trích tôi hoặc quý vị. Hiểu không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Chúng ta không thể có bất cứ gì trên thế gian này mà không hy sinh điều gì đó. Và tôi cảm ơn quý vị một lần nữa.
Tôi hầu như rất tử tế với quý vị. Phải không? (Dạ phải, Sư Phụ.) Ước gì tôi có thể nấu cho quý vị mỗi ngày, như một gia đình. Như Má lớn. Tôi thích thế. Tôi thích vậy. Loại gia đình này, tôi thương. Đối với thế giới hữu hình, tôi thích như thế. Tôi nấu và một số quý vị cắt cà rốt, người khác rửa rau. Ồ, như vậy sẽ tốt biết mấy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Phải. Thật ấm cúng và gắn bó. (Dạ phải.) Và hợp nhất. Tôi luôn muốn điều đó, nhưng không thể được. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thôi kệ. Mơ mộng đâu mất mát gì. Phải không? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ai biết được, ai biết được. Biết đâu có thể trở thành hiện thực. Nhưng đừng cầu điều đó. Nhé? Chúng ta phải cầu nguyện cho bất cứ gì tốt cho mọi người. Bất cứ gì tốt cho Địa Cầu, cho thế giới, cho động vật, đó là những gì nên xảy ra. Không phải cho chúng ta. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi không cầu nguyện bất cứ gì cho bản thân tôi. Mình không nên. Hiểu không? (Dạ, Sư Phụ.) Chỉ khi nào mình tuyệt vọng, thì dĩ nhiên. Lúc đó quý vị nói: “Xin cho con được chữa lành? Để con có thể tiếp tục làm việc cho công việc của Ngài”, nghĩa là công việc của Thượng Đế. Như vậy đó và ngắn gọn. Thượng Đế không điếc đâu. Quý vị không cần phải cứ làm nhức tai Ngài với tiếng than khóc inh ỏi, hoặc lập đi lập lại lời cầu xin của mình. Hiểu không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.)