Trong thế giới vật chất này, thì phải dùng phương pháp trị liệu vật chất. Chỉ khi nào thật sự không có gì khác hữu hiệu, chúng ta mới cầu Thiên Đàng giúp. Hiểu không? Có khi linh; có khi không linh. Có thể là do nghiệp của quý vị quá nặng hoặc là đã đến lúc phải chết. Không ai có thể ngăn được, dù cầu nguyện cũng vậy thôi. Hiểu không?
Hôm nay tâm trạng tôi không vui lắm. Vậy, làm ơn ngồi xuống và giữ im lặng. Tâm trạng tôi không vui. Đừng có ồn ào. Bảo quý vị rồi, sinh, lão, bệnh, tử, là những thứ mang lại cho con người rất nhiều khổ đau. Có bao nhiêu người Trung Quốc? Người Trung Quốc giơ tay lên? Người Trung Quốc. Được rồi, tôi sẽ nói nhiều ngôn ngữ hơn. Dù quý vị có tu hành hay không, sự chia ly là rất thống khổ. Tôi nói dù tu hành theo bất kỳ tôn giáo nào hoặc bất kỳ phương pháp nào, thì vẫn cảm thấy rất khổ đau khi phải xa người thân. Nhưng ít ra người tu hành chúng ta có hy vọng. Có lẽ quý vị có thể gặp nhau ở thế giới khác. Đó là cách duy nhất, cách tốt nhất để được đoàn tụ với người thân yêu của mình. Tôi nói dù có tu hành hay không, chia ly vẫn là phần khổ đau nhất của đời người. Dẫu biết sinh, lão, bệnh, tử là không thể tránh khỏi, nhưng vẫn rất đau khổ.
Trong tương lai, nếu quý vị biết mình bị bệnh, thì đừng có du hành. Hiểu không? Thứ nhất, các triệu chứng của mình sẽ trở nên trầm trọng hơn; thứ hai, nếu nó lây nhiễm, thì không tốt cho người khác. Đừng nghĩ rằng khi quý vị đến đây, Sư Phụ sẽ “hula hula hấp” để chữa lành cho quý vị. Không phải vậy! Bỏ ý nghĩ đó đi. Chúng ta phải làm theo cách của thế giới. Nếu biết mình bị bệnh, dù chỉ là một triệu chứng nhẹ, quý vị [cũng] phải đi gặp bác sĩ trước khi du hành. Bởi vì nếu du hành khi bị bệnh, thì sẽ làm trầm trọng thêm các triệu chứng của mình và bệnh nặng hơn. Bởi vì khi du hành ngoài hoàn cảnh quen thuộc của mình, từ trường sẽ khác. Quý vị chưa quen, phải mất một thời gian để làm quen với nó. Và nếu bị bệnh thì nó càng khiến quý vị bệnh nặng hơn, thứ nhất. Thứ hai, nếu thực sự mắc một loại bệnh truyền nhiễm nào đó, quý vị có thể lây bệnh cho người khác. Hiểu không? (Dạ hiểu.)
Sư Phụ nói là nếu mình biết mình bệnh, bệnh một chút, thì cũng đừng có nói là một chút tôi hết liền. Chưa chắc đã hết. Bệnh tới nỗi mửa ra đó. Nếu đã nôn mửa vài lần, điều đó có nghĩa là quý vị có vấn đề gì đó – nhiễm trùng hoặc một số tổn thương nghiêm trọng đối với các cơ quan nội tạng rồi. Quý vị phải đi gặp bác sĩ. Quý vị không thể du hành; không thể đến đây và nói: “Sư Phụ sẽ chữa lành cho mình”. Tôi không làm những việc như vậy. Tôi không “hula hula hấp” rồi chữa lành cho mọi người. Tùy vào nghiệp của quý vị, tùy vào đã đến lúc quý vị vãng sinh hay chưa. Tôi không thể ngăn quý vị vãng sinh vì đây là số mệnh của mọi người. Con người phải sinh ra, rồi phải già yếu, rồi bệnh tật, rồi chết, kể cả tôi. Tôi không muốn thay đổi điều đó. Không biết quý vị [nghĩ sao], chứ tôi không muốn tiếp tục sống ở đây mãi mãi. Không có gì trên thế gian này đáng để tôi tiếp tục ở lại mãi mãi. Ngoại trừ tôi cảm thấy thương xót cho tình thế khó xử của loài người, và tôi muốn giúp đỡ họ hết sức có thể. Nhưng những người này cũng phải có duyên với tôi. Và nếu tôi ra đi, tôi biết là có một Minh Sư khác sẽ đến chăm sóc quý vị. Điều đó khác. Chứ không có gì nhiều ở đây để chúng ta thực sự muốn nán lại lâu hơn.
Cho nên, nếu bị bệnh, thì quý vị hãy ở nhà. Chăm sóc cẩn thận, để bác sĩ kiểm tra sức khỏe xem quý vị bệnh gì, nhất là nếu bị nôn mửa hoặc tiêu chảy – đó là nghiêm trọng. Ở đây chúng tôi không khuyên mọi người du hành khi họ bị bệnh. Nhớ không? Mọi người đều biết, phải không? Hay không? Quý vị có biết hay không? (Dạ biết.) Tất cả quý vị đều biết nếu bị bệnh thì không nên đến, phải không? (Dạ.) Đừng giấu bệnh của mình, hiểu chứ? Bởi vì như vậy không tốt cho quý vị, cũng không tốt cho người khác. Tôi nói là… Ý Sư Phụ nói là, bệnh thì đừng có tới. Hồi đó giờ đã nói bao nhiêu liên lạc viên rồi. Những người nào bệnh thì đừng để họ đến đây. Hiểu rồi? Đến đây, thứ nhất là làm cho bệnh tình của mình tăng gia. Thứ hai, có thể truyền nhiễm tới mọi người khác. Như vậy không tốt.
Quý vị đến, thì Sư Phụ rất là hiếu khách, dĩ nhiên chăm sóc quý vị, nói chuyện cho quý vị nghe, hoặc là nói vài ba câu giáo lý. Chứ đâu phải Sư Phụ cổ động quý vị đến đây để làm gì. Sư Phụ đã nói rồi, cái chỗ này không được xây cất nhà cửa gì hết. Lúc mới đầu Sư Phụ chỉ mua cho… Tại vì có nhiều người theo Sư Phụ xuất gia, không có chỗ cho họ ở đó, mua cái miếng đất nhỏ… không phải… Miếng này hồi xưa chưa có mua đâu. Từ chỗ này lên tới chỗ bên đường, có chút vậy thôi. Hồi đó có mấy con gà chạy tới chạy lui, hổng có ai ở hết. Không nước không non, không điện, không gì hết. Thành ra, Sư Phụ đâu có muốn quý vị đến đây, thấy khổ cực quá Sư Phụ cũng không muốn. Nhưng mà muốn mua những miếng đất khác thì mua hoài hổng được. Có lúc mua sắp được rồi, cái có người phỗng tay trên. Ví dụ như vậy. Quý vị nghĩ Sư Phụ có thể dùng thần thông này kia nọ. Không có được như vậy đâu. Sư Phụ phải dùng sức lực mình để làm việc. Bất cứ việc gì cũng vậy. Đừng có nghĩ Sư Phụ là dễ dàng, muốn gì được nấy. Không phải vậy đâu.
Tôi nói khi quý vị bị bệnh, dĩ nhiên quý vị không cần phải đến bởi vì tôi không khuyến khích quý vị đến. Chúng tôi không thể xây bất cứ gì phía trước, phía bên này. Trước đây tôi có mua một mảnh đất nhỏ, từ đàng sau đây đến bên kia đường thôi. Đó là một mảnh rất nhỏ, ngay cả đây cũng không phải của chúng tôi. Về sau, người đến càng ngày càng đông, chúng tôi mới có được. Cũng không phải mua. Mà là thuê. Thuê, nhưng có thể thuê vĩnh viễn, dường như bây giờ là như vậy. Mọi người đều nghĩ rằng tôi muốn gì cũng được. Không đâu, thế giới này không phải là thế giới của tôi. Tôi không thể luôn muốn gì được nấy. Nếu tôi muốn bất cứ gì, hoặc nếu quý vị muốn bất cứ gì, thì tôi phải dùng sức lực của phàm thân này để làm việc. Nhiều lần, tôi không mua được đất. Có lúc sắp mua được rồi, cái có người trả nhiều hơn một chút và mua mất sau lưng chúng tôi, ví dụ như thế. Nhiều lần vậy rồi. Không phải tôi không muốn mua một nơi tốt hơn cho quý vị, mà nó còn tùy vào phước báu của quý vị nữa. Không phải tùy vào ý muốn của một mình tôi. Hiểu không?
Khi đã bị bệnh, nếu bị tiêu chảy và nôn mửa, nghĩa là nghiêm trọng rồi. Quý vị không thể giấu liên lạc viên rồi tự mình đến, nghĩ Sư Phụ sẽ chữa khỏi cho mình. Không thể làm như thế. Đúng vậy, không thể. Khi tôi bệnh, tôi cũng đi gặp bác sĩ. Sao phải lo lắng? Đôi khi, trước khi bắt đầu thiền, chúng ta có thể đã vãng sinh rồi. Trong thế giới vật chất này, thì phải dùng phương pháp trị liệu vật chất. Chỉ khi nào thật sự không có gì khác hữu hiệu, chúng ta mới cầu Thiên Đàng giúp. Hiểu không? Có khi linh; có khi không linh. Có thể là do nghiệp của quý vị quá nặng hoặc là đã đến lúc phải chết. Không ai có thể ngăn được, dù cầu nguyện cũng vậy thôi. Hiểu không? Tôi nói nếu bị bệnh, quý vị đi gặp bác sĩ. Quý vị đừng đến đây, đừng giấu bệnh của mình để liên lạc viên cho quý vị đến đây. Đây là lần cuối tôi nói với tất cả liên lạc viên. Quý vị về nhà, nói với tất cả liên lạc viên: ai bị bệnh thì không được đến. Trước khi đến, quý vị nên thực sự lấy danh dự của mình để tuyên thệ: “Tôi không bệnh, theo như tôi biết, tôi không bệnh”. Không phải đến đây để chuốc thêm rắc rối cho bản thân và có thể lây bệnh cho người khác.
Cho nên quý vị bệnh, hay là biết người nào bệnh, thì biểu họ từ từ đi, mai mốt sẽ qua. Nhưng mà khổ nỗi là như vầy, thí dụ như người Đại Lục, lúc nào họ nhận được visa là họ đi thôi, chứ không thể đợi, nói thôi để cái visa này mai mốt tôi đi. Thành ra họ đi. Nhiều khi trường hợp nó khó khăn. Được visa rất là khó khăn, được cái chiếu khán, phải không? Visa, rất là khó khăn. Cho nên họ được là họ đi liền. Nhiều khi, không muốn nói cho liên lạc viên biết là mình đã bệnh.
Nếu bệnh mà đã đến mửa ra hoặc là đau bụng này kia đó, là có thể là bị vi trùng cỡ nặng đó. Cho nên, khi nào mình thấy triệu chứng bệnh, thì thôi đừng có đi. Đi làm phiền cho những người khác, rồi có thể truyền nhiễm cho những người khác. Thường thường quý vị đi qua phi trường, có nhiều người họ đeo cái gì đó… (Khẩu trang.) Khẩu [trang]… che miệng đó mà. Ờ. Những người cảnh sát hay là nhân viên chuyên nghiệp họ đứng đó họ đợi mình, họ đo nhiệt độ coi mình có bệnh này không đó. Nhưng nhiều khi họ làm đâu phải lúc nào cũng hoàn toàn được. Cho nên, nếu mình nhức đầu hay là đau bụng, nôn mửa là đừng có đi. Hiểu chưa? Đừng có đi đâu hết. Không phải là đừng có đi đây thôi, mà đừng có đi chỗ khác luôn. Thí dụ muốn đi Hồng Kông nữa, cũng đừng đi, đình lại. Không có gì quan trọng để mình phải mạo hiểm tánh mệnh của mình hết. Mai mốt đi. Nhưng mà ý Sư Phụ nói, thí dụ như những người Đại Lục đó, xin hộ kháng rất là khó khăn, cho nên nếu họ được là họ đi liền, họ không có nghĩ gì hết. Rồi nhiều khi nghĩ qua đây, Sư Phụ sẽ giúp họ chữa bệnh nữa. Tui đâu phải bác sĩ hồi nào đâu. Tui hồi nào tui nói tui bác sĩ đâu! Có nói không? (Không!) Không! Tui đau, tui cũng đi bác sĩ như thường. Chi cho mắc công vậy? Uống vài viên thuốc hết liền. Chi mắc công ngồi đó mà cầu nguyện. Để cái thời giờ mình ngồi thiền để mình giải thoát.