Tôi biết vài người mà tôi đã biết từ kiếp trước. Họ từ Đẳng cấp Thứ Năm, Đẳng cấp Thứ Tư xuống đây. Rồi khi xuống đây, họ vẫn còn trà trộn [với người] xung quanh và làm như mọi người khác, thậm chí đôi khi hành vi không đúng đắn cho lắm. Vì họ bị ảnh hưởng nhiều quá, bởi đủ loại truyền thống, xuất thân, sự dạy dỗ của cha mẹ, của trường học, xã hội, lợi ích quốc gia, đủ thứ! Thậm chí họ không lên lại Đẳng cấp Thứ Năm được nữa hay là Đẳng cấp Thứ Tư nữa trong kiếp này. Họ phải tái sinh và làm lại một lần nữa.
Cần phải tu hành. Phải tu hành thì mới phân biệt được giữa sự hướng dẫn bên trong với những tiếng ồn bên ngoài vì chúng ta cũng bị rất nhiều ảnh hưởng từ bên ngoài, chưa kể đầu óc của mình. Cho nên cần phải tu hành. Quý vị phải thiền mỗi ngày là vì vậy để nhớ lại mình là ai, và mình là người quyết định thật sự, mình là chủ nhân thật sự của số mệnh của chính mình. Lúc đó quý vị mới có thể quyết định sự việc. Và không bị ảnh hưởng bởi cái đầu óc bị nhồi sọ này hoặc ảnh hưởng của người khác và những hoàn cảnh khác. Cái đó rất khó, tôi biết. Bởi vậy tôi mới nói: “Tiếp tục thiền”. Nếu dễ thì tôi đã nói: “Được rồi! Tới đây, thọ Tâm Ấn, xong rồi chỉ cần chết đi, không cần làm gì khác”.
Chúng ta sinh ra ở cõi trần này hết kiếp này sang kiếp khác, và chúng ta đã thu thập rất nhiều rác rến. Và bây giờ, cho dù quý vị có muốn làm tốt đi nữa, muốn làm người tốt, thì vẫn phải phấn đấu. Tôi biết nhiều người như vậy. Như kiếp trước họ làm nhiều việc khủng khiếp, sang kiếp này, họ theo tôi rồi, theo Giáo lý này và thật sự cố gắng rèn luyện bản thân. Nhưng những phần sót lại của nghiệp khủng khiếp trong quá khứ vẫn còn bám chặt vào con người họ, vẫn còn vô tình làm hại. Bởi vì đồng thanh tương ứng. Biết không, kiếp trước họ đã làm gì đó, rồi từ trường đó vẫn còn lơ lửng trong Vũ trụ. Cho nên mỗi lần họ đầu thai lại, nó lại chạy đến bám chặt vào con người họ.
Cho nên nhiều khi thậm chí họ không muốn làm gì hại, nhưng bởi vì chính con người họ có thể gây hại cho người khác, hoặc ngay cả cho tôi. Đó là ý nghĩa của “Minh Sư lãnh nghiệp cho đệ tử”. Hiểu không? Cho nên, do đó, điều này tương tự đối với quý vị. Quý vị cũng có thể bị ảnh hưởng bởi nghiệp của người khác. Cho nên cần rất nhiều sự thành tâm và quán chiếu để là Chính mình trở lại, để là Bản Ngã thánh thiện, Thượng Đế Tánh của mình trở lại, để thật sự biết những gì tốt cho mình, mà không bị ảnh hưởng bởi những hoàn cảnh bên ngoài, hoặc [ảnh hưởng bởi] đầu óc và ý kiến của những người khác và ngay cả đầu óc của chính mình. Thế giới này là vậy đó; nó ảnh hưởng mọi người rất nhiều.
Tôi biết vài người mà tôi đã biết từ kiếp trước. Họ từ Đẳng cấp Thứ Năm, Đẳng cấp Thứ Tư xuống đây. Rồi khi xuống đây, họ vẫn còn trà trộn [với người] xung quanh và làm như mọi người khác, thậm chí đôi khi hành vi không đúng đắn cho lắm. Vì họ bị ảnh hưởng nhiều quá, bởi đủ loại truyền thống, xuất thân, sự dạy dỗ của cha mẹ, của trường học, xã hội, lợi ích quốc gia, đủ thứ!
Thậm chí họ không lên lại Đẳng cấp Thứ Năm được nữa hay là Đẳng cấp Thứ Tư nữa trong kiếp này. Họ phải tái sinh và làm lại một lần nữa. Họ thậm chí không tìm Minh Sư, thí dụ vậy. Tôi biết vài người. Nhưng dĩ nhiên sau khi chết, họ sẽ không xuống địa ngục hay bất cứ gì như thế. Nhưng họ sẽ không lấy lại được ngôi vị nguyên thủy của họ, bởi vì họ đã sinh ra ở thế giới này. Sống ở thế giới này nguy hiểm lắm! Nó cũng gây khó khăn cho tôi với đủ thứ tai họa, trở ngại, khổ sở, chỉ để giữ chính tôi ở đây thôi. Nhưng chúng ta phải biết mình muốn gì. Chúng ta phải biết.
Đừng có buông xuôi! Chúng ta phải vượt lên tất cả những cái này để về Nhà. Tôi chỉ có thể nói vậy thôi. Hãy gia trì, bảo vệ chính mình, với những điều mà tôi dạy quý vị, với tất cả những mẫu mực đo lường về đạo đức, thì như vậy sẽ an toàn hơn, sau đó mới lấy lại được ngôi vị Thiêng Liêng của mình. Nếu không, quý vị cũng có thể thiêng liêng, nhưng ở đẳng cấp thấp hơn, Đẳng cấp Thứ Ba thấp, giữa Đẳng cấp Thứ Ba, có lẽ, hay là Đẳng cấp Thứ Ba cao, nhưng không vượt qua Tam giới. Hay là có lẽ không vượt trên Cõi giới Thứ Tư, để mà trở về Cõi giới Thứ Năm. Giữa chúng ta, giữa nhóm chúng ta, trong đoàn thể chúng ta thôi, có những người từ Đẳng cấp Thứ Sáu và Thứ Bảy cũng xuống đây để trợ giúp sứ mệnh của tôi. Nhưng hiện giờ, thậm chí họ còn chưa tới Đẳng cấp Thứ Tư, hoặc có lẽ ở Đẳng cấp Thứ Tư, nhưng thậm chí chưa tới Thứ Năm. Quý vị hiểu ý tôi không?
Đường về Nhà khó hơn là đường xuống đây. Tuột xuống cầu trượt thì dễ. Hoặc từ đỉnh núi xuống chân núi thì dễ hơn là leo lên lại. Cho nên hãy tinh tấn. Tôi chỉ có thể nói vậy thôi. Và phán xét sự việc bằng tiêu chuẩn đạo đức, [đó là] Ngũ Giới. Coi có bất cứ gì tai hại cho ai hay không – theo tiêu chuẩn đó. Đó là đường lối chỉ đạo cho quý vị. Rồi bảo vệ chính mình bằng cách luôn luôn niệm Năm Hồng Danh, và tập trung hướng nội bất cứ khi nào có thể. Năm Hồng Danh. Và ai đã được Món Quà thì giữ Món Quà với mình. Bất cứ gì, bất cứ gì giúp mình thì luôn luôn giữ với mình, hiểu không? Thế thì, cho dù quý vị không biết đây có phải Sư Phụ nói bên trong hay không, hay là do đầu óc mình diễn giải, thì ít ra quý vị cũng không làm gì hại và quý vị được bảo vệ.
Còn gì nữa không? (Thưa Sư Phụ, con đã có câu trả lời cho câu hỏi thứ hai.) Thế thôi à? Vậy tốt. Còn ai nữa không, cưng? Chà, tôi đến đây bao lâu rồi? 11:30 phải không? Hay là 12:30? (Dạ 12:30.) 12:30. Chà. Bây giờ đã gần ba giờ. Chúng ta nói huyên thuyên bao lâu rồi? Hai tiếng rưỡi? (Dạ hai tiếng rưỡi.) Chúng ta tạm ngừng một chút để hít thở không khí trong lành. Ngồi thiền sáu tiếng [liên tục] không thực sự tốt lắm. Cứ sau ba tiếng, quý vị nghỉ một chút. Có lẽ thậm chí nghỉ mười phút. Không phải như nghỉ hoàn toàn, không phải như tạm ngừng hoàn toàn. Nhưng hãy ra ngoài một chút, 10, 15 phút, và sau đó… Nếu quý vị muốn. Nếu không muốn thì cứ ở đây. Và uống nước lạnh hay gì đó, giải khát, đi dạo trong không khí trong lành rồi quay lại. Ba tiếng một lần.
Tôi biết có người lên lịch trình cho sáu tiếng, nhưng đó là tùy chọn. Không bắt buộc. Ba tiếng, nghỉ ngơi một chút. Nếu có thể đợi lâu như vậy, ba tiếng. Cứ tự động đi ra ngoài. Ví dụ như, thiền lúc 11 giờ, một mạch cho đến 5 giờ. Quý vị có thể thiền như thế không? Có thể? Ổn chứ? Quý vị thích cách đó hơn à? Vậy thì không sao. (Từ tối hôm qua ạ, Sư Phụ? Hay là bây giờ ạ?) Không. Bởi vì lịch thiền là thiền từ 11 giờ đến 5 giờ. Vậy ổn không? (Dạ ổn.) Được rồi, tùy quý vị, vậy thì quý vị không cần. Tôi cần. Tôi cần không khí trong lành. Nó đang bốc mùi quanh đây.
Quý vị muốn tiếp tục thiền, hay là muốn nghỉ ngơi một chút? (Dạ nghỉ ngơi.) Nghỉ ngơi. Mười phút. Mười lăm phút. Hoặc thành 20 phút. Quá nhiều người. Nửa tiếng, đủ không? Đi vệ sinh, rửa mặt cho tỉnh táo. (Dạ bơi một chút.) Bơi? (Mười phút?) Được, nếu quý vị muốn. Đi bơi. Ai muốn đi bơi thì đi bơi, nhưng chỉ nửa tiếng thôi, rồi quay lại. (Dạ.) Nếu không thì quý vị đến đây chỉ để bơi. (Không, chúng con đến đây để gặp Sư Phụ.) Một tiếng. Được, một tiếng. Được không? Cái gì? (Chúng con đến đây để gặp Ngài.) Tôi biết vậy, nhưng quý vị cần giúp thân thể một chút. Được rồi, [nghỉ] một tiếng. Để quý vị có thể bơi. Mọi người có thể đi bộ quanh đây hoặc bơi, hoặc làm bất cứ gì. Một tiếng sau, quay lại. Bốn giờ, quay lại thiền. (Dạ.) Không có chi.