Xin chào tất cả linh hồn thuần khiết và hết lòng sùng kính Thượng Đế. Tôi phải nói cho quý vị biết điều Thượng Đế muốn tôi nói với quý vị, mặc dù tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải nói ra. Bởi vì tôi không quen với cách giải quyết này, cách xử lý tình huống này. Nên tôi… tôi đã cố gắng tránh, và không suy nghĩ tới. Nhưng Thượng Đế bảo tôi: “Người thế gian phải biết”. Đó chính xác là lời của Ngài. Trước Thiên Đàng và Địa Ngục, tôi không dám nói dối. Quý vị biết điều đó. Tôi chỉ nói với quý vị sự thật, ngay cả khi điều đó không dễ chịu. Tôi nghĩ rằng lần trước tôi đã giải thích rồi, trong một Tin Mới Bay Sang, và cũng tiếp tục [nói] trong tiết mục Giữa Thầy và Trò mà có lẽ họ đã phát sóng hoặc sẽ sớm phát sóng. Vì có nhiều phần BMD (Giữa Thầy và Trò), cho nên chắc phải cần thời gian để phát sóng.
Tôi đã cố gắng tránh cái tên đó, ngay cả khi tôi giải thích… Và tôi lo lắng cho những người vô tội, có đức tin mà đi theo thầy giả Trần Tâm. Tôi đã đề cập một phần rồi, nhưng tôi cố gắng tránh cái tên đó. Nhưng Thượng Đế bắt tôi phải nói cái tên ra. Nên, người này, tên của thực thể này, anh ta tự xưng là “Minh sư Ruma”. Anh ta cố gắng làm mọi thứ gần giống như tôi và bắt chước đủ cách, anh ta là một bản sao tồi tệ. Giống như Đức Phật đã nói rằng vào thời Mạt Pháp, tức là bây giờ, Ma Vương lừa dối và bộ hạ của Y sẽ dùng cách giống như Đức Phật để phá hủy Phật Pháp!
Nhưng ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một nhóm nhỏ, và anh ta không phải là người duy nhất đã đánh cắp giáo lý, phong cách và lối sống của tôi. Bọn họ chỉ nhảy vào, thọ Tâm Ấn, chẳng cầu nguyện hay thiền định hay gì hết, rồi nhảy ra và tự tuyên bố mình là “thầy”. Nghĩ rằng chỉ có mấy hướng dẫn đơn giản này mà thôi! Họ không có bất kỳ Lực Lượng Minh Sư nào, cũng hoàn toàn không biết cách để đưa con người đi lên, cách để bảo vệ họ khỏi những rắc rối và địa ngục, v.v... Nhưng tôi có nói với quý vị rồi, hiện tại chưa có ai đạt đến trình độ này. Tối đa là ở Đẳng cấp Thứ Ba, cao nhất là Đẳng cấp Thứ Ba cao, thậm chí còn chưa tự giải thoát được khỏi vòng luân hồi sinh tử! Làm sao họ có thể giải thoát tha nhân bằng “thu nhập” tâm linh ít ỏi của chính họ? Giống như một người nghèo – làm sao giúp được ai, nếu bản thân họ không có gì để ăn?! Tôi đã nói điều đó trong một Tin Mới Bay Sang, hoặc có thể họ sẽ phát sóng trong tiết mục Giữa Thầy và Trò. Nên tôi nghĩ điều đó rất rõ ràng. À, tôi có ghi chú ở đâu đó. Đợi một chút. Tôi sẽ trở lại.
Như mới đây, chỉ có 15% những người gọi là đệ tử của tôi – tôi gọi họ là đệ tử của Thượng Đế, nhưng với ngôn ngữ trên thế giới này, tôi chỉ phải nói là “đệ tử của tôi” – chỉ có 15% là Đẳng cấp Thứ Năm thấp, và 65% là Đẳng cấp Thứ Tư thấp cho tới Đẳng cấp Thứ Tư cao. Một số đệ tử thánh nhân của tôi đã qua đời và đến Cõi Mới của Tim Qo Tu – Thiên Đàng, đúng thế; hay Phật Quốc. Không có đệ tử nào của tôi còn trên Địa Cầu mà vượt lên trên Đẳng cấp Thứ Năm. Còn người ngoài, dù họ nói gì đi nữa, cũng chỉ có một số ít, rất hiếm hoi, nếu như có ai đạt đến Đẳng cấp Thứ Năm, thành Phật. Nhưng tôi không muốn nói quá nhiều. Không muốn làm phật lòng ai cả, dù sự thật vẫn là sự thật. Tại vì họ không tu hành đúng pháp môn. Họ không đi đường thẳng, thế thôi.
Nhưng người tên Trần Tâm hay Ruma này hầu như bắt chước cả tên tôi. Tôi từng cảm thấy ngại ngùng khi nói với mọi người rằng tôi là Thanh Hải Vô Thượng Sư. Nên tôi bảo họ: “Hãy gọi tôi là ‘Suma’”. Vì vậy, có một thời gian, họ gọi tôi là Suma. Và người này, Trần Tâm, không thể lấy tên “Suma”, nên anh ta tự xưng là “Ruma”.
Và nhiều người cũng hỏi tôi có phải anh ta là người kế vị của tôi hay không – dĩ nhiên là không! Tôi không có liên quan gì tới Trần Tâm, hay Ruma. DĨ NHIÊN LÀ KHÔNG! TRẦN TÂM KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI KẾ VỊ CỦA TÔI. Không ai trong đoàn thể của tôi biết về điều đó, ngay cả chính tôi cũng không biết! Và họ nói tôi đã phong danh hiệu “Người kế vị” cho hắn. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ biết chứ, tất cả đệ tử của tôi cũng sẽ biết về điều đó chứ. Cho nên, tất cả đều là GIẢ, LỪA DỐI, và hoàn toàn BỊA ĐẶT! Tôi không bao giờ chịu trách nhiệm cho bất cứ gì hắn ta làm. Mong cả thế giới biết hắn có hại và coi chừng hắn, tránh xa hắn trước khi hắn hút cạn quý vị. Tránh càng xa, càng tốt cho thế giới.
Tôi chưa bao giờ thông báo rằng tôi có người kế vị, cũng chưa bao giờ thông báo rằng tôi nghỉ việc. Không! Tôi làm rất nhiều việc, chứ không chỉ làm Minh Sư. Tôi không phải như một “Minh Sư chuyên nghiệp” như bao Minh Sư khác trước đây. Tất cả những gì các Ngài làm chỉ là dạy dỗ đệ tử, chứ không làm gì khác. Và dù vậy, các Ngài đã gặp rất nhiều, quá nhiều rắc rối rồi. Còn tôi phải chăm sóc thế giới nữa, và, nhân tiện, chăm sóc các đệ tử.
Bất cứ ai tin tôi thì tôi cứ nhận họ vào. Chứ không bao giờ kiểm tra lai lịch, họ làm gì, có tiền hay không, đã tu hành hay có đủ công đức hay không. Hầu như ai tôi cũng nhận hết. Cho họ một cơ hội để thay đổi, quay đầu lại. Nhưng một số người họ chỉ đến vì động cơ ngầm của cá nhân họ vì động cơ ngầm của cá nhân họ hoặc được Thế Lực Phủ Định phái đến để làm xáo trộn thế giới này. Thực ra, họ không phải là con người. Lý do là vậy; tôi đã kiểm tra rồi. Trần Tâm này là một quỷ dữ, hết sức vô cảm. Những người có thiên nhãn thông có thể thấy thực thể tên là Ruma này thật sự là ác quỷ đội lốt người. Có lẽ một số quý vị có thể mở mắt ra và nhìn xem. Tôi đã mạo hiểm uy tín/an ninh/thời gian quý báu của tôi, và nhiều hơn nữa, v.v., để nói với quý vị... chỉ vì Thượng Đế muốn tôi nói.
Và tôi đã kiểm tra với Ma Vương. Thỉnh thoảng chúng tôi nói chuyện, mặc dù Ông làm ngược lại những gì tôi đang làm và ráng hết sức để hại tôi. Nhưng bây giờ Ông đã tốt hơn, nên tôi gọi Ông là “Ma Vương Cao Thượng” và tôi hy vọng rằng Ông sẽ thực sự giúp tôi chăm sóc thế giới này, biến nó thành Thiên Đàng tại thế. Hiện tại, như Thượng Đế nói với tôi: Bây giờ tôi có Vua Nghiệp Quả và Vua An Ninh giúp đỡ tôi thêm, ngoài rất nhiều vị Vua khác. Tôi có một danh sách dài các vị Vua đã đến để tỏ lòng tôn kính với tôi vào tháng Tư năm ngoái. Nhưng tôi không biết đã để cuốn sổ đó ở đâu rồi. Thấy không, chỗ của tôi rất nhỏ. Nên tôi không thể cứ để mọi thứ xung quanh được. Vì vậy, nếu muốn tìm cái gì đó, tôi phải ‘đào’ trong các thùng, mấy thùng đã dán kín, hoặc có lẽ một va-li đã khóa ở đâu đó. Dù sao, hãy biết rằng tất cả các vị Vua đã đến, đủ loại Vua. Một số làm công việc nhân từ; một số không thể, vì nghiệp thế gian thúc đẩy Họ làm những gì Họ đang làm, chẳng hạn như Vua Chiến Tranh.
Bây giờ, ác quỷ này được Ma Vương phái đến. Tôi đã yêu cầu Ma Vương Cao Thượng loại bỏ ác quỷ này tên là Trần Tâm, hay Ruma, không được gần tôi, hắn phải đi xa, thật xa, không có gì liên quan tới tôi. Bất cứ gì từ tôi, hắn không được sử dụng. Tên tôi, tên được dịch của tôi, giáo lý của tôi, phương pháp giảng dạy của tôi, Món Quà bí mật dành cho đệ tử của tôi, tất cả mọi thứ liên quan, kết nối với tôi, hắn không được sử dụng; hắn không được phép sử dụng gì cả. Tốt hơn là hắn nên công bố chính thức. Nếu không, tôi không thể cứu hắn nữa nếu hắn tiếp tục, không bao giờ nữa. Và Ma Vương cũng sẽ phải lãnh một phần trách nhiệm nặng nề! Vì tôi chưa từng làm hại Trần Tâm hay bất kỳ ác quỷ nào, nếu chúng không làm hại tôi hoặc các đệ tử của tôi, hoặc những người tốt với tôi.
Tôi tiếp tục nói với Ma Vương: “Tôi không chỉ là Phật Di Lặc từ bi, mà tôi còn là Chuyển Luân Thánh Vương hùng mạnh. Tôi không chỉ dùng lòng từ bi, mà tôi còn dùng Sức mạnh CÔNG LÝ, vốn có trong Vương quốc của tôi, bởi lực lượng của Vua”.
Ông mới có danh hiệu này (Ma Vương Cao Thượng), chỉ cách đây vài ngày. Lâu nay Ông vẫn chỉ là “Ma Vương”. Và bây giờ tôi nghĩ Ông có ý định tốt, những ý định cao thượng. Và tôi hy vọng Ông có thể làm gì đó. Nhưng tôi chưa chắc về điều đó. Thời gian sẽ trả lời! Ôi Trời ơi, có lẽ tôi không nên nói về điều này. Tôi có nên không? Để tôi hỏi. Được rồi. Nói được. Nhưng Ông nói nếu có ai xấu thì Ông vẫn phải làm công việc của mình. Nhưng trước đó, trước thời gian này, tôi nói rằng tôi không xấu như vậy. Vậy tại sao Ông lại phái quỷ dữ nào đó, cái người tên là Trần Tâm, sau này tự xưng là Ruma – thậm chí còn xưng “Guruji”, là “Đại Minh Sư”. Ôi Trời ơi! Và bắt chước y chang hầu hết mọi điều tôi làm. Ngay cả tôi hát, hắn cũng hát bằng “giọng” của hắn. Ôi Trời ơi. Tôi tình cờ mới biết gần đây thôi. Bao năm qua tôi không hề biết hắn ta đã làm gì.
Tại vì có một số người vào thọ Tâm Ấn vài ngày, vài tháng, rồi nhảy ra làm “thầy” – tự xưng là thầy. Tôi chỉ nghĩ: “Ồ, thôi kệ. Họ không có lực lượng, người ta sẽ biết…” Ôi chao, rốt cuộc người ta không biết! Người ta không biết. “Bọn họ không thể thu hút được ai”, nên tôi không lo lắng cho lắm, vì mình biết họ là giả. Và tôi nghĩ – tôi tin tưởng – rằng con người có linh hồn; họ phải biết đâu là giả, đâu là thật. Và rồi tôi quá bận, thậm chí không thể nhớ về họ nữa.
Tôi đã sửa một người, người tôi nhớ. Anh ta từng đi cùng tôi trong các kỳ bế quan, và tự mình thể hiện, rồi đột nhiên anh ta trở thành “thầy”. Tôi không hề biết cho tới khi có người nói với tôi, tới khi anh ta bị bệnh nặng. Anh ta sắp chết, và rồi ăn năn sám hối, cầu nguyện tôi và đã hồi phục. Dĩ nhiên, sau đó tôi đã tha thứ cho anh ta. Nhưng người kia không ăn năn sám hối. Tôi thậm chí viết cho anh ta một lá thư.
Mọi người phàn nàn hỏi tại sao tôi lại phong anh ta là người kế vị. Sao tôi lại làm vậy? Sao lại giao cho Trần Tâm chức vụ kế vị? Anh ta thậm chí không được đích thân tôi cử đi đâu để truyền Tâm Ấn. Nhưng bằng cách nào đó anh ta đã bắt chước. Anh ta cũng bắt chước Món Quà từ tôi, Món Quà đó vượt trên Đẳng cấp Tâm Linh Thứ Năm, Anh ta không thể biết được Quà đó, và đúng ra không được phép nói cho người khác biết, nếu quý vị biết, tại vì quý vị sẽ mất lực lượng đó ngay lập tức, và hại chính mình và cả người khác nữa.
Tôi có rất nhiều người xuất gia xuất sắc hơn. Mà họ còn không thể làm được công việc người kế vị, chứ đừng nói chi hắn ta – một ác quỷ như vậy; chỉ vì hắn có thân thể nên vẫn còn khó khăn để xử lý.
Photo Caption: Hãy Mỉm Cười, Và Thế Giới Sẽ Cười: Cười Cho Người!