Mọi người phàn nàn hỏi tại sao tôi lại phong anh ta là người kế vị. Sao tôi lại làm vậy? Sao lại giao cho Trần Tâm chức vụ kế vị? Anh ta thậm chí không được đích thân tôi cử đi đâu để truyền Tâm Ấn. Nhưng bằng cách nào đó anh ta đã bắt chước. Anh ta cũng bắt chước Món Quà từ tôi, Món Quà đó vượt trên Đẳng cấp Tâm Linh Thứ Năm, anh ta không thể biết được Quà đó, mà nếu như có biết cũng không được phép nói cho người khác, tại vì quý vị sẽ mất lực lượng đó ngay lập tức, và hại chính mình và cả người khác nữa. Tôi có rất nhiều người xuất gia xuất sắc hơn. Mà họ còn không thể làm được công việc người kế vị, chứ đừng nói chi anh ta – một ác quỷ như vậy; chỉ vì hắn có thân thể nên vẫn còn khó khăn để xử lý.
Và tôi hỏi Ma Vương có phải Ông đã phái ác quỷ này trong thân người tên là “Trần Tâm” đến quấy rầy tôi, đánh lạc hướng và quyến dụ những người dễ tin không. Và Ma Vương đã thừa nhận Ông đã phái thuộc hạ ác quỷ của Ông tên là Trần Tâm, còn được biết là Ruma!
Vì anh ta đã lấy rất nhiều tiền của người ta; họ cũng phàn nàn với tôi. Có lẽ anh ta đã cư xử không tốt; thành ra Thượng Đế mới bảo tôi phải nói cho quý vị biết: “Người thế gian phải biết”. Bằng không, tôi tưởng đã nói điều gì đó, và những người thông minh hẳn đã hiểu tôi nói về ai, mặc dù tôi không nói đầy đủ tên anh ta. Chỉ vì lần này, Thượng Đế bảo tôi phải [nói ra]: “Người thế gian phải biết. Con phải nói tên hắn, Ruma”. Ngài thậm chí còn nói tên ra. Nên tôi không thể bất tuân Thượng Đế. Tôi phải nói với mọi người. Phải nói cho quý vị biết.
Những thầy giả khác, bất cứ ai tôi biết, tôi cũng không nói tên họ ra. Tôi cho họ lòng tự trọng để thay đổi. Những thầy giả khác không nói gì, nhưng tên này, Trần Tâm, thậm chí để mọi người biết, nghĩ và được thông báo hắn là người kế vị của tôi và rằng tôi còn có “chúc thơ”, bằng tiếng Anh, như di chúc nói rằng tôi đã nghỉ hưu, và hắn là người kế vị tôi. Tôi chưa bao giờ làm điều như thế. Tôi vẫn còn đang làm việc; tại sao phải nghỉ hưu?
Tôi không thể nghỉ hưu. Đây không phải là công việc muốn nghỉ là nghỉ. Tôi chưa thể tìm được người kế vị. Ước gì tôi có thể tìm được một người, để chuẩn bị cho việc tiếp tục công việc của tôi trong tương lai. Nếu chúng ta may mắn, thì mới tìm được một người. Người ta nói rằng một vị Minh Sư mà cả cuộc đời mới tìm được một đệ tử tốt, thì đã là may mắn rồi, đừng nói chi tới [tìm ra] người kế vị. Và nếu tôi muốn tìm người kế vị, ồ, không phải tên này. Không bao giờ. Quý vị có thể biết. Quý vị biết điều đó.
Nhưng hắn có thể dùng Ma lực, mà sếp của hắn bảo hắn làm. Rồi hắn có thể che mắt người ta và dùng chút mẹo thần thông nhỏ để khiến mọi người tin rằng họ nhận được gì đó từ hắn, hoặc làm chút hula-hula-hấp các thứ và giả mạo Lực lượng, giả mạo Phước lành. Nhưng tất cả điều này, bất cứ ai đi theo hắn đều phải trả giá; dù có được sự giúp đỡ nào đó từ hắn, từ tên Trần Tâm hay Ruma này, họ cũng phải trả giá rất đắt. Bởi vì tất cả đều từ ma, từ lực lượng của Ma Vương. Nó không thật; không phải từ Phật; không phải từ Thượng Đế. Cho nên, tất cả họ đều phải trả giá, và họ phải trở thành bộ hạ, nhân viên của ma. Và khổ thân cho họ nếu họ làm việc cho ma, vì họ là người mới, còn non trẻ, chỉ là người mới đến; không có bất kỳ lực lượng nào; họ sẽ là nô lệ suốt nhiều kiếp.
Tôi thật sự cảm thấy xót xa. Nhưng tôi biết làm gì đây? Ngay cả Chúa Giê-su Ki-tô cũng có người phản bội Ngài. Đệ tử của Milarepa đã phản bội và hạ độc Ngài. Và anh họ của Đức Phật, Đề Bà Đạt Đa cũng đã nhiều lần tìm cách giết Đức Phật, và một lần đã thành công làm đứt ngón chân của Phật bằng một tảng đá lớn lăn từ trên núi cao khi Đức Phật đi ngang qua. Vì vậy, nhiều Minh Sư đã bị phản bội và bị hạ độc hoặc bị giết chết bởi chính những người được gọi là đệ tử của các Ngài. Nhưng đây không phải là đệ tử thật, những kẻ phản bội Thầy. Rõ ràng như Mặt Trời rằng họ không thể là con người thật và không thể là đệ tử thật. Họ đến từ Ma Vương.
Và tôi hy vọng rằng trong tương lai, Ông sẽ là một vị Vua Cao Thượng. Tôi bảo Ông: “Có ích gì khi Ông chống lại tôi và gây ra đủ loại hủy diệt trên Địa Cầu? Tại vì nếu Địa Cầu này mất đi, hay bị hư hại hay bị tổn hại theo cách khủng khiếp nào, thì nhiều thân nhân, bạn bè, con cháu của Ông đang đội lốt người, cũng sẽ bị hại; cũng sẽ bị đốt cháy; sẽ bị hủy diệt một cách khủng khiếp, hoặc bị tiêu diệt hoàn toàn bởi Luật Vũ trụ. Vậy tốt hơn Ông nên đứng về phía tôi và giúp tôi thực hiện Thiên Ý, và Ông cũng sẽ là Vua, nhưng với tư cách cao quý, trong một địa vị có phẩm giá”. Nhưng Ông nói với tôi rằng con người quá xấu xa; nhiều người khác hết sức tệ hại; nếu họ xấu xa thì Ông không thể đối xử tốt với họ.
Tuy nhiên, trong thời gian đó, Ông đã làm điều gì đó tốt, và tôi đã phong cho Ông danh hiệu “Ma Vương Cao Thượng”. Nên nếu quý vị muốn xưng hô với Ông, hãy xưng hô với Ông như vậy, và chúc Ông thực sự là Ma Vương Cao Thượng, Vị giúp đỡ tha nhân thay vì hại họ.
Nên bây giờ tôi nhắc với quý vị lần nữa: bất cứ ai trong số những người gọi là đệ tử cũ của tôi tuyên bố rằng tôi đã trao cho họ địa vị người kế vị – chưa bao giờ có chuyện đó. Không bao giờ. Thực thể này, Trần Tâm, hắn mặc như cách tôi mặc – dù là đàn ông, nhưng mặc (quần áo) trông giống như của phụ nữ. Giống như quần áo tôi mặc trước đây – chỉ trông như bản sao rẻ tiền. Chính xác như Đức Phật đã nói: “Những thầy tu ác quỷ đó thích ăn mặc như người thế tục và thích thú phô trương, đồng thời mặc áo cà sa nhiều màu sắc của thầy tu. Áo cà sa của các thầy tu chân chính, mặc dù chắp vá, cũng chỉ có một màu thôi.
“Sau khi A Nan lặp lại câu hỏi đó ba lần, Đức Phật bảo ngài rằng: ‘Sau khi Ta nhập Niết Bàn, khi giáo Pháp sắp tận diệt, Ngũ Vô Gián Nghiệp sẽ làm ô uế thế giới, và ma đạo sẽ rất thịnh hành. Ma quỷ sẽ trở thành sư sãi, để xuyên tạc và phá hoại Đạo pháp của Ta. Chúng sẽ ăn mặc như người thế tục, khoác áo cà sa của sư sãi; chúng sẽ thích thú phô bày áo cà sa nhiều màu sắc. Chúng sẽ uống rượu và ăn thịt, giết hại sinh vật trong sự ham mê mỹ vị của chúng. Chúng sẽ không có tâm từ bi, và sẽ hận thù, đố kỵ lẫn nhau’”. ~ Kinh Pháp Diệt Tận.
Dù sao, tôi cũng phải sáng tạo tất cả y phục. Trước đây, tôi không làm vậy. Tôi chỉ sáng tạo mấy y phục đó cho chính mình để có thể ra ngoài gặp một số nhân vật quan trọng, như vua, tổng thống, v.v. Và sau này, mọi người thích, nên tôi làm thêm và tặng cho họ, hoặc/và bán với giá rất phải chăng. Như thế, tôi cũng có chút kinh doanh để chăm lo cho các việc khác của mình. Và tôi còn làm đồ trang sức, đèn và những thứ khác nữa để có thể chăm sóc người xuất gia của tôi; bất cứ ai còn ở bên tôi đều là người tốt.
Tôi vẫn còn nhiều người xuất gia tốt ở đẳng cấp cao – Thứ Tư và Thứ Năm. Tôi nói với họ như vậy, nhưng không muốn đề cập đến tên của họ vì không muốn họ bị những đệ tử khác làm hại, khiến ngã chấp của họ trỗi dậy và “giết chết” họ. Chỉ khi người xuất gia thăng thiên, thì chúng tôi mới để hình ảnh và tước vị của họ trong thánh đường để mọi người biết; để người thân, bạn bè của họ cũng biết và đối xử với họ như vậy.
Những người xuất gia đã trở thành Thánh – Đẳng cấp Thứ Tư hay Thứ Năm – họ rất khiêm tốn. Họ thực sự đã làm tốt công việc của mình. Nếu ngay cả họ cũng không thể là người kế vị của tôi, thì sao một quỷ dữ hạ cấp như vậy, chẳng làm gì tốt cả, đánh cắp các thứ của tôi, phong cách của tôi, và v.v. thậm chí ép buộc người ta đưa tiền cho hắn, rất nhiều, vì danh lợi – làm sao là người kế vị của tôi được? Và ca hát như thế – Trời ơi, khi tôi tình cờ nghe được. Tôi vô cùng xấu hổ giùm hắn! Vì tôi có cái điện thoại không có SIM, và một người trong đội ngũ của tôi trước đây đã cài Truyền Hình Vô Thượng Sư vào để thỉnh thoảng tôi kiểm tra hay xem khi tôi không muốn bật cả máy tính lên. Và rồi khi tôi mở Truyền Hình Vô Thượng Sư, có khi tình cờ tôi chạm ngón tay vào, rồi nhiều thứ cuộn lên, rất nhiều thứ hiện ra.
Nên tôi mới tình cờ biết về anh ta và tên anh ta, “Ruma”, chỉ vài ngày trước, vì trước đây tôi chưa bao giờ xem trên Internet. Không có cơ hội; quá bận bên trong chăm sóc toàn cõi Vũ Trụ và thiền rất nhiều, còn bên ngoài thì phải chăm sóc Truyền Hình Vô Thượng Sư, và lo việc kinh doanh của mình và viết thư từ – đủ mọi thứ. Tôi không có thời giờ.
Vả lại trong tâm trí, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ai đó có thể đánh cắp công việc của tôi và tuyên bố là của chính họ. Và nói rằng tôi đã phong tước hiệu “người kế vị” cho anh ta – không thể tưởng tượng được điều đó. Tôi đã nghe đây đó, thỉnh thoảng, một chút, không rõ lắm. Tôi đã gạt nó sang một bên. Chỉ gần đây [mới biết]. Trước giờ tôi không hề biết tên anh ta và chuyện “người kế vị”!! Dịp nào đó, một số đệ tử chân chính của tôi đã nói với tôi, nhưng tôi cứ gạt sang một bên, tôi nói: “Ồ, thôi kệ. Con người vốn là như vậy. Họ chỉ muốn tiền tài, danh vọng, mà không biết rằng địa ngục đang chờ họ vì tội nói dối – đại vọng ngữ trong toàn bộ Luật Vũ Trụ”.
Photo Caption: Hãy Thương Yêu Láng Giềng, Giúp Cải Thiện Lẫn Nhau!