Nhưng điều mà con người không biết, là họ cần phải cố gắng bảo tồn thế giới. Nếu không, có lẽ vài năm nữa họ không còn thế giới nữa, thậm chí không còn thời giờ để ở đó mà viết chuyện xấu, chuyện tốt về bất cứ ai. Họ phải lo cho chuyện quan trọng nhất! Sửa chữa nhà cửa! Nếu nhà bị sập thì việc quan trọng nhất là sửa nhà, chứ không phải đứng đó cãi cọ với hàng xóm, dù mình đúng hay sai.
Quý vị ổn chứ? (Dạ ổn.) Không. Chúng ta đều là người nhà. Hôm nay không phải là lúc trình diễn. Hôm nay chúng ta làm đơn giản. Tôi đang đi dép. Đi bộ dễ hơn. Tôi xin lỗi, mấy ngày này tôi bị bệnh nặng. Không thể xuống gặp quý vị. Hôm nay cảm thấy ổn, khỏe hơn. Không tệ. Quý vị biết đó, họ nói nếu nhập gia, thì phải tùy tục. Nhập gia tùy tục. Cho nên… Gần đây Đài Loan (Formosa) có loại cúm thời thượng này. Tôi cũng tùy tục. Mình cũng chia sẻ giống vậy. Quý vị có khỏe không? (Dạ khỏe!) Không có ai bệnh nặng hoặc gì chứ? (Dạ không.) Không hả? (Dạ không.) Vậy tốt. Nếu quý vị bị bệnh, thì biết là chúng ta có thuốc nha.
Mọi việc ổn cả chứ? Không biết sao quý vị vẫn theo tôi, hả? Tôi mang tiếng xấu khắp nơi rồi. Chỗ nào cũng mang tiếng! Đi Thái Lan, thì báo chí viết đủ thứ “tốt đẹp”. Đi Đài Loan (Formosa), báo chí cũng viết đủ thứ “tốt đẹp”. Vậy mình đi đâu đây, để họ đừng viết mấy thứ “tốt đẹp”, mà chỉ viết sự thật thôi? Khó mà tìm thấy trên thế giới này. Dù sao cũng là hoán tưởng, nên xấu tốt gì, không quan trọng. Nhưng điều mà con người không biết, là họ cần phải cố gắng bảo tồn thế giới. Nếu không, có lẽ vài năm nữa họ không còn thế giới nữa, thậm chí không còn thời giờ để ở đó mà viết chuyện xấu, chuyện tốt về bất cứ ai. Họ phải lo cho chuyện quan trọng nhất! Sửa chữa nhà cửa! Nếu nhà bị sập thì việc quan trọng nhất là sửa nhà, chứ không phải đứng đó cãi cọ với hàng xóm, dù mình đúng hay sai.
Có bao nhiêu người Đài Loan (Formosa) ở đây? Có bao nhiêu từ Trung Quốc? Ồ, rất nhiều. Vậy tốt nhất là tôi nói tiếng Hoa. Nhưng nếu tôi nói tiếng Hoa thì có khó dịch hơn không? (Thưa Sư Phụ, chúng con đều có người dịch.) Ừ. Nhưng nếu tôi nói tiếng Hoa thì có ai dịch không? (Dạ có.) (Họ dịch rất giỏi.) Còn dịch sang các ngôn ngữ khác? (Dạ có.) Dịch tiếng Hoa thì cũng được. Không vấn đề gì. Dịch tiếng Anh cũng không vấn đề gì. Nhưng dịch sang các ngôn ngữ khác thì khó hơn. Đồng tu lại không chuẩn bị, và họ đang ngồi ở những nơi khác nhau. Có ai dịch tiếng Pháp không? Có bao nhiêu người nước ngoài vẫn còn đây? Quý vị hiểu ngôn ngữ nào? (Dạ tiếng Anh.) Tiếng Anh. Quý vị thấy, đó là vấn đề. Ồ, tiếng Anh. Cô hiểu tiếng Anh. (Dạ.) Vậy, họ đã dịch sang tiếng Anh. (Dạ.) Ồ, vậy được. Tôi nói tiếng Hoa. Được không? (Dạ được.) (Dạ không sao.) Ồ, vậy tốt.
Ý nói là dù ai viết tốt hay viết xấu, họ không biết – điều quan trọng nhất hiện nay là bảo vệ thế giới này. Thứ nhất, phải có hòa bình, thứ hai, phải sống xanh. Dịch có tốt không? (Dạ rất tốt.) Tuyệt. Nếu không tốt, thì giơ tay, rồi tôi biết có gì đó không ổn. Hoặc chúng ta thay đổi người hoặc thay đổi máy. Được không? Ý tôi nói là như vậy. Ngày nay, thế giới đang trong tình trạng khó khăn. Bởi vì họ... hiện thời nó là như vậy. Giống như Đạo giáo nói rằng: Lên đến tột đỉnh thì sẽ bắt đầu đi xuống. Ở dưới thấp nhất thì sẽ bắt đầu đi lên. Bây giờ là lúc bắt đầu đi lên, nhưng lên dốc. Nếu không có người đẩy phụ, bên trên không có người kéo lên, bên dưới không có người đẩy phụ, nó đang đi lên, nhưng chỉ mới bắt đầu đi lên thôi. Tôi đâu có nói xong rồi. “Bước Vào Thời Đại Hoàng Kim”. Tôi nói “bước vào” Thời Đại Hoàng Kim, có phải không? (Dạ phải.) “Bước vào” không có nghĩa là xong xuôi. “Tức khắc Khai ngộ” đâu có nghĩa là thành Phật liền đâu. Không phải vậy! Tất cả quý vị đều biết. Tôi có nói rồi. Tôi không gạt ai cả. Không nói thế này, thế đó và rồi nói thế nọ, thế kia. Không. Hoàn toàn là thế này, thế đó.
Cho nên, chúng ta bắt đầu bước vào Thời Đại Hoàng Kim. Nếu thế giới không tiếp tục tiến bộ, giai đoạn bước vào này vẫn tiếp tục, nhưng nó sẽ không thành tựu. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Dĩ nhiên chúng ta ngày càng tốt hơn. (Dạ.) Nhìn xung quanh thì rõ. Tuy nhiên, vẫn còn vài chúng sinh A-tu-la xung quanh quấy phá. Như ngọn nến sắp tàn – vài giây cuối nó cháy bùng lên. Tuy nhiên, mình không biết nó sẽ cháy bao lâu. Nhưng vẫn có thể quấy phá con người. Thế thôi!
Quý vị có lạnh không? (Dạ không.) Ngồi như vậy ổn à? Chà, cũng không lạnh à. Nhưng có ai thấy lạnh không? Thế này là lạnh cho quý vị. Đồng không có gối ngồi. Được rồi, quý vị không sao. Anh trông xanh xao. Có bệnh không? Tôi không cần nó. Anh có lạnh không? (Dạ lạnh.) Lạnh hả? Hai anh. Mỗi người cầm mỗi tay. Hết rồi. Anh ấy nghĩ tới nó, đó có nghĩa là không sao. Không sao, không sao đâu. Quý vị phải lắng nghe. Không, không, không. Đó là cho quý vị. Còn hai anh thì sao? (Dạ chúng con có thể nghe tiếng Hoa.) À, phải. Tôi già rồi. Khi mình già rồi nó khác. Già, biết không? Quên mất.
Nhiều khi tôi quên là mình già. Bởi vì thơ ngây quá hay sao đó. Nhiều khi tôi thật sự ngây thơ. Nhiều thứ tôi làm rất ngây thơ, nói thật quý vị hay. Bởi vì tôi quá ngây thơ! (Dạ không đâu ạ.) Hả? (Sư Phụ quá thuần khiết.) Không biết nữa. Ừ, có lẽ thuần khiết, nhưng như thế đó – tôi không nghĩ ngợi nhiều. Không nghĩ ngợi nhiều, nên nhiều khi nó cũng rắc rối. Nhưng bình thường không cần... không cần rắc rối, nếu người ta thật sự có lòng tốt. Thật ra tôi không làm gì mà phải rắc rối cả! Chỉ có điều con người quá phức tạp.
Như tôi vừa nói, tuy là hiện tại thế giới của chúng ta đã bước vào Thời Đại Hoàng Kim rồi, nhưng nó chưa leo hết con dốc, chưa lên tới đỉnh. Chỉ mới có một phần ba đường, thậm chí chưa tới một nửa. Dĩ nhiên chúng ta ngày càng khá hơn. Quý vị thấy đó, thế giới ngày càng thanh bình hơn. Đã bớt chiến tranh, hòa bình nhiều hơn. Con người giúp đỡ lẫn nhau. Xem Truyền Hình Vô Thượng Sư thấy rất vui. Dù quý vị không thể xem Truyền Hình Vô Thượng Sư, thì cũng có thể bảo họ in ra bản tin mà đọc. Nhiều khi rất hữu ích. Ngoài ra, họ cũng viết một số... Một số mẹo vặt cũng hữu dụng. Quý vị phải xem, vì chúng ta cần phải cùng nhau đồng lòng. Để biết rằng chúng ta cùng nhau và chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành những gì. Hiểu không? Nếu không, tôi làm thế này, quý vị làm thế kia, và rồi mọi người có quan niệm khác nhau, thế thì không đúng. Phải thật sự chuẩn bị cho hoàn cảnh đó. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Phải thật sự hiểu Sư Phụ đang cố gắng làm gì. Nếu không, thì chỉ nhìn theo, nghe theo, nhưng không hiểu.
Tôi đã bán sạch hết, kể cả thanh danh của mình. Bây giờ không còn gì để bán nữa. Tôi chỉ làm được bấy nhiêu thôi. Nếu tốt thì tốt. Nếu không tốt, thì không tốt. Tôi cũng chẳng còn gì để bán; bán sạch bách rồi. Nhiều khi tôi cảm thấy thế giới này thật sự... Người tu hành chân chính luôn luôn bị hãm hại, không chỉ chúng ta thôi. Nếu không, Chúa Giê-su đã không phải chết như thế, Phật Thích Ca đã không bị chặt bàn chân, v.v... và Đề Bà Đạt Đa đã không làm hại Ngài đến vậy. Hiểu rồi ha?
Có lúc tôi nghĩ tới việc giải tán đoàn thể của mình; ý nói là mình không cần một đoàn thể. Rồi vài người chúng tôi, đệ tử xuất gia chạy trốn chỗ nào đó, chỉ cùng nhau tu hành và mỗi ngày thưởng thức BBQ (thuần chay), không làm mất lòng ai. Nhưng không biết tôi có thể trốn được như vậy không. Bởi vì, như tôi có kể rồi, dù tôi có trốn trong hang động, cảnh sát cũng tới tìm. Thật vậy, hồi đó tôi sống trong động trên núi, chỉ có chiếc lều. Thậm chí nước cũng đóng băng, tưởng không có ai lên trên đó, vậy mà vẫn có người tới. Thời này, thật ra chẳng có chỗ nào để đi. Trái lại, có khi trốn trong thành phố còn ít người quấy nhiễu hơn. Nhưng mình lại không thích sống trong thành phố. Quá ồn ào. Thấy không giống như người tu hành.
Tôi vốn dĩ có rất nhiều điều hay để kể quý vị nghe, nhưng tôi không dám xuống. Hình như tôi biết trước, nên mấy ngày nay tự nhiên tôi bị bệnh, không xuống đồi. Nếu xuống là bị mai phục đâu đó rồi. Tôi có nhiều điều hay nhưng chưa lựa ra. Trong lúc thiền tôi chỉ ghi đại xuống. Định là hôm nay sắp xếp, nhưng rồi họ đến làm phiền tôi. Không có thời gian để làm những việc khác. Không còn thời giờ lựa ra nữa. Nếu bây giờ kể quý vị, có lẽ nó lộn đầu lộn đuôi. Thôi được, tôi nói gì được thì nói, ha? Được không? (Dạ được.) Có lẽ tôi nên nói tiếng Anh để khỏi phải thông dịch qua, thông dịch lại. Có chỗ tôi cũng không biết dịch sang tiếng Hoa ra sao. Vậy được không? (Dạ được.) Quý vị đeo tai nghe thông dịch nha. (Dạ rồi. Dạ.) Quý vị đeo tai nghe rồi? (Dạ rồi.) Được rồi. Tốt lắm! Cái này lung tung hết, nên tôi nói được gì thì tôi nói. Tôi không có thời giờ để mà... Khi ngồi thiền, tôi ghi xuống lẹ những gì muốn cho quý vị biết. Nhưng mấy hôm nay không có cơ hội cho quý vị biết, bởi vì thứ nhất, tôi bệnh; thứ hai, có “cá mập” lảng vảng quanh thiền đường mình mấy ngày nay. Không hẳn [cá mập]... Mà là “cá mập” người! Ừ! Bởi vì họ có thể “ăn thịt” người bằng ngòi bút; có thể “giết” người bằng ngòi bút. Cho nên cũng giống nhau. Họ không giết bằng súng ống, mà giết bằng ngòi bút. Giống nhau thôi.
Tôi thậm chí không có kính mắt. Ôi, Trời ơi. Hả? Cái này có thể xem được. Cảm ơn nha. Cái gì quý vị cũng có hết. Tuyệt vời! Được. Chà, cái này khó hơn. Chỉ có thể xem từng chữ một. Ôi chao. Tôi không biết đâu là cái đầu tiên. Đâu là cái thứ ba? Tôi quên viết xuống. Ồ, cái này cũng hay, chỉ có thể xem riêng lẻ. Không thể thực sự nhìn thấy như một tổng thể. Này, ai có thể lên đây giúp tôi lấy nó không? Được không? Ừ, được rồi. Khi nói tiếng Anh, tôi sẽ cho quý vị biết. Đợi một chút. Đợi chút. Có lẽ tôi sắp xếp một chút, xem cái nào là số một, cái nào là số hai. Tôi thậm chí không thấy nhiều ở đây. Có lẽ nó đã trở nên rất lộn xộn. Có lẽ đây là số một. Có lẽ đây là số hai. Tôi không đọc được chữ viết của mình. Tôi không biết ý tôi viết là gì nữa. Đọc rồi mà không biết nó là gì. Đẹp thay. Nét chữ đẹp. Có lẽ. Có lẽ cái này. Ôi, Trời ơi. Đây có rất nhiều bí mật. Quý vị thích bí mật mà.