Thời xưa, nếu Vua muốn đọc báo cáo, phải mất rất nhiều thời gian – có khi mấy ngày, mấy tuần, mấy tháng hoặc mấy năm – mới có đủ báo cáo mà Vua cần. Ngày nay, tôi cảm thấy mình còn sướng hơn cả một vị Vua. Tôi chỉ cần tìm kiếm trên mạng là thấy những thứ tôi muốn. Còn ngày xưa, nếu nhà Vua muốn gửi ra tin tức, nhiều người phải chạy; nhiều thái giám phải lo lắng sắp xếp; nhiều ngựa phải trải rộng móng khắp mặt đất. Và nhiều người phải tiếp tục chờ lệnh của Vua và đáp lại mệnh lệnh.
Ngày nay, chúng ta chỉ cần nhấn một vài nút là tin tức sẽ được gửi đi. Và ngày nay, rất dễ để xác minh tin tức giả mạo nào. Vậy mà người ta vẫn dám lan truyền thông tin sai lệch. Chẳng hạn như ông sư nói bậy bạ, phủ nhận tất cả chư Phật và tất cả những điều đó. Và Trần Tâm – hắn làm giả di chúc của tôi. Tôi chưa bao giờ có di chúc cho bất kỳ ai. Chỉ là bài thơ của tôi. Tôi làm bài đó cho vị hôn phu cũ của tôi từ lâu lắm rồi – mấy, mấy chục năm trước. Hắn đã dùng bài thơ đó! Hắn dùng bài thơ đó và nói đó là di chúc của tôi. Trời ơi. Và Huệ Bửu nói rằng ông ta là Phật Di Lặc. Ôi, A Di Đà Phật! Quý vị muốn thấy ông ta là Phật Di Lặc của quý vị sao?
Thấy không, ngày nay, nếu ai đó nói oan cho quý vị về điều gì đó, quý vị có nhiều cơ hội hơn để chứng minh rằng mình vô tội. Và cũng vậy, bất kỳ tin tức giả mạo nào nói về quý vị, nếu quý vị biết, quý vị có thể lập tức làm rõ và trả lời. Chỉ là, từ trước giờ tôi chưa từng làm điều đó vì tôi chưa bao giờ nhìn trên các trang web cho đến gần đây. Tôi chỉ làm việc của mình và lo việc của mình. Lý do là vậy. Và tất cả quý vị, các đệ tử, quý vị có nhiều phương tiện hơn tôi. Nếu có bất cứ điều gì sai, bất kỳ tin tức giả mạo nào, quý vị phải báo cáo với tôi để tôi có thể xử lý. Hoặc ít nhất tôi có thể giải thích với quý vị để quý vị không nghi ngờ những gì chúng tôi làm.
Đối với Truyền hình Vô Thượng Sư, tất cả đều hợp pháp, ví dụ như vậy. Nhưng người ta vẫn có thể tìm ra cách lén lút để vu khống chúng tôi và vu oan cho chúng tôi. Tất cả những điều này đều không đúng. Họ không sợ địa ngục. Ngay cả khi quý vị không tin tôi là Phật hay là gì cả, quý vị biết tôi làm tất cả những điều tốt và tôi nói tất cả những điều tốt. Tôi không bao giờ muốn làm hại ai hoặc nói bất cứ điều gì có hại cho ai, không bao giờ vu oan cho ai. Vậy mà họ vẫn làm tất cả những điều đó với tôi.
Nếu quý vị làm hại một người tốt vô tội, quý vị sẽ phải trả cái giá rất đắt ở địa ngục – gấp 10.000 lần so với những điều quý vị làm với họ. Nhưng một số người không sợ địa ngục, tại vì một số nhà sư thậm chí còn nói rằng không có địa ngục. Và giống như Giáo hoàng Phan-xi-cô chủ trương nói rằng Chúa sẽ tha thứ cho mọi [tội lỗi], cho nên cứ tiếp tục phạm tội nữa đi. Bởi vậy xã hội mới trở nên tồi tệ. Tại vì những người gọi là lãnh đạo của xã hội, lãnh đạo tôn giáo – những người mà người ta tin tưởng và đặt niềm tin vào – toàn là nói bậy, gieo rắc toàn những điều trái ngược, bởi vì họ xấu xa. Họ đến từ phía phủ định của Vũ trụ.
“Trích từ ‘Địa ngục có thật hay không? – Thích Nhật Từ’: Và dựa vào Phật Giáo Nguyên Thủy đó, thì rõ ràng hình ảnh địa ngục chỉ là một phương tiện để giáo dục đạo đức thôi, bởi vì tất cả đều tái sinh ngay lập tức thì còn đâu mà tồn tại ở dưới địa ngục”.
“Trích từ ‘Thầy Thích Nhật Từ: Cảnh giới Tây Phương Cực Lạc không có thật’: Niệm Phật có vãng sanh Cực Lạc Tây Phương được hay không? Câu trả lời: Nếu đúng với lịch sử và dựa vào bài kinh thứ 18, Kinh Trường Bộ là không. Vì Tây Phương Cực Lạc không có thật”.
“June 15, 2013, Francis: Đức Chúa Trời trong Đấng Ki-tô đã gánh lấy tội lỗi của chúng ta và Ngài đã trở thành tội nhân vì chúng ta. Khi chúng ta đi Xưng tội, chẳng hạn, chúng ta không xưng tội của mình và [xin] Chúa tha tội chúng ta. Không, không phải thế! Chúng ta tìm Chúa Giê-su Ki-tô và nói, ‘Đây là tội lỗi của Ngài, và con sẽ phạm tội lần nữa’. Và Chúa Giê-su thích như thế…”
“Media Report from Vatican Radio – Jan. 20, 2017, Reporter: Giáo hoàng nói thêm rằng Chúa cam đoan chúng ta rằng Thượng Đế sẽ tha thứ tội lỗi của chúng ta và không còn nhớ tội lỗi của chúng ta. ‘Thỉnh thoảng, tôi thích nghĩ tới việc nói đùa với Chúa’, ông ta nói, ‘Ngài không có trí nhớ tốt. Đây là yếu điểm của Thượng Đế. Khi Thượng Đế tha thứ, Ngài quên’”.
“New York City United States – Sep. 24, 2015, Francis: Chúng ta cần nhớ rằng chúng ta là tín đồ của Chúa Giê-su Ki-tô. Và đời Ngài, nói theo kiểu con người, đã kết thúc trong thất bại. Sự thất bại của thập tự giá”.
“Villavicencio, Colombia – Sep. 8, 2017, Francis: Trong mạch máu của Chúa Giê-su có dòng máu ngoại đạo”.
“Kasarani Stadium Nairobi, Kenya – Nov. 27, 2015, Francis: Là đây, trong cái này, lịch sử thất bại của Thiên Chúa. Đó là con đường của thập tự giá”.
“Francis, in his book ‘ON Heaven and Earth’: Tôi vẫn tôn trọng người tự vẫn… Tôi đặt họ trong bàn tay nhân từ của Thiên Chúa”.
“Puerto Rico – June 9, 2015, Francis: Và một chút rượu sẽ làm miệng lưỡi mềm đi rồi quý vị có thể nói với tôi sự thật”.
“March 14, 2016, Francis: Nếu chúng ta muốn biết tình thương của Thượng Đế, thì chúng ta nhìn vào Thánh giá. [Ở đó chúng ta gặp] “một người bị tra tấn, chết, một người là Thượng Đế, ‘không còn thiêng liêng’, bị hoen ố, một người ‘đã trở thành tội lỗi’”.
“June 2, 2013, Francis: Đó là sự chia sẻ chứ không phải phép mầu (về việc Chúa hóa phép cá và bánh mì)”
“St. Peter's Square Vatican City – Mar, 10, 2014, Francis: Chúa Giê-su biết rất rõ rằng người ta không thể đối thoại với quỷ Satan, bởi vì y rất thông minh”.
“Speech at the United Nations General Assembly, New York – Sep. 25, 2015, Francis: Nhân danh chính ta và toàn thể Cộng đồng Công giáo…”
V.v…
Vì vậy, quý vị phải biết ai là ai. Và hãy chăm sóc chính mình để quý vị không đi theo họ và rơi vào địa ngục. Đó là tất cả những gì tôi muốn nhắc nhở quý vị. Họ có thể làm điều họ muốn rồi họ có thể xuống địa ngục, nhưng quý vị không cần phải theo họ xuống địa ngục. Hãy cảnh giác. Hãy lo chuyện của mình. Nếu có gì sai – vì tôi không có thời gian để luôn kiểm tra Internet và xem tất cả những tin tức giả mạo, nhưng quý vị có cơ hội, quý vị có nhiều thời gian hơn tôi – quý vị phải nói với tôi. Đừng để đến 20 năm sau rồi tự tôi phải tìm ra Như về Trần Tâm hay Huệ Bửu! Tôi không biết quý vị đang làm gì. Tôi chưa bao giờ dạy quý vị những điều mà Trần Tâm hay là Huệ Bửu đã làm. Nên quý vị phải biết rằng đó toàn là sai trái.
Quý vị phải biết rằng đó không phải từ tôi. Và nếu quý vị đã đọc bài thơ của tôi, hoặc thậm chí có một trong những tập thơ của tôi trước đây, quý vị đã đọc và hiểu rằng nó không liên quan gì đến hắn! Tôi đã viết bài thơ đó vì chúng tôi chia tay – tôi từng có một vị hôn phu trước khi kết hôn với người chồng cũ. Ông ấy cũng là một bác sĩ. Ông ấy gặp tôi trong một nhà hàng, rồi sau vài lần [gặp mặt], ông mời tôi đến nhà ông, phòng khám của ông. Và rồi ông ấy muốn cưới tôi. Ông ấy cho tôi xem cả một rương đầy đồ trang sức, kim cương và đủ thứ khác. Và rồi ông ấy còn muốn tôi đi gặp những nhân viên phòng khám của ông để giới thiệu với họ tôi là người yêu của ông. Nhưng tôi quá nhút nhát. Tôi nghĩ: “Tôi sẽ làm gì ở đó? Tôi chẳng liên quan gì đến họ. Tôi chẳng biết gì về phòng khám của anh cả”. Cho nên tôi đã không đi. Tôi thậm chí từ chối không đi. Rồi sau khi chúng tôi đính hôn, tôi làm việc với những người tị nạn Âu Lạc (Việt Nam) trong trại, trong tòa nhà dành cho người tị nạn. Chỗ đó gọi là Allach. A-L-L-A-C-H.
Vào thời điểm đó, người tị nạn Âu Lạc (Việt Nam) cứ tràn vào, ở Đức cũng như nhiều quốc gia khác, và không mang theo gì cả – hoặc một số người không có gì cả, thậm chí không có quần áo trên người. Vì vậy, Caritas và chính phủ Đức vào thời điểm đó, chúc phúc cho họ – cầu xin Thượng Đế ban phước cho họ và đưa họ lên Thiên Đàng mãi mãi – họ phải mang chăn mền và đợi ở sân bay để đắp cho người tị nạn, giữ ấm cho họ và đưa họ lên xe buýt để đưa đến bất cứ nơi nào có tòa nhà trống để người ta tiếp nhận người tị nạn. Tôi làm việc vào thời điểm đó ở Đức – hai trại tị nạn. Đầu tiên là ở Allach. Đó là nơi tôi đã đính hôn với vị bác sĩ đầu tiên mà gặp tôi. Rồi sau đó chúng tôi chia tay… Vì tôi làm việc quá cực nhọc, tôi đã chuyển đi.
Đầu tiên, chúng tôi ở bên nhau, nhưng sau đó tôi chuyển đến trại tị nạn vì có quá nhiều công việc ở đó, và tôi gần như là thông dịch viên duy nhất, cả ngày, cả đêm. Tôi phải đưa họ đến bệnh viện, đưa họ đến phòng khám phụ sản tại bệnh viện để sinh con và tất cả những việc đó. Và vào ban đêm, đôi khi họ cãi nhau hoặc đánh nhau vì lý do nào đó – chỗ quá chật chội, mọi người trở nên lo lắng và không biết điều gì sẽ xảy ra với họ tiếp theo. Cho tên tôi cũng ở đó cả ngày, cả đêm. Đầu tiên, tôi vẫn có chút thời gian để về nhà một chút, trong vài giờ. Sau đó, tôi không có chút thời gian nào, nên tôi cứ ở lại cả ngày, cả đêm trong một trong những căn phòng nhỏ của trại tị nạn. Và tôi nấu nướng ở đó, ăn ở đó, ngủ ở đó và đưa họ đi bất cứ nơi nào cần thiết – chủ yếu là bệnh viện. Và thậm chí cả nha sĩ – họ gặp đủ thứ rắc rối vào thời điểm đó, tại vì họ vừa mới đến, một số người họ bị bệnh và thậm chí bị cướp biển bẻ gãy răng. Nên họ bị nhiễm trùng và sưng tấy, rồi nhiều em bé mới sinh ra – đủ thứ chuyện.
Tôi đã nhờ vị hôn phu đó đến giúp tôi vì tôi không về nhà được. Và thỉnh thoảng ông ấy đã đến chơi với bọn trẻ, sau đó những lần thăm viếng ngày càng thưa dần, rồi sau đó chúng tôi ngày càng ít liên lạc và càng có ít thời gian dành cho nhau, nên cuối cùng chúng tôi chia tay, và tôi viết bài thơ là như vậy đó. Thật đau lòng, nó như vầy: “Nếu ngày mai trần gian tôi từ giã Gia sản này xin để lại cho anh” Thực ra, tôi chẳng có gì nhiều. Đó chỉ là một bài thơ, kiểu như: “Tôi cảm thấy trống trải, cuộc sống của tôi trống trải và đau lòng”. Đó là dành cho ông ấy. Tôi không thể cho quý vị biết tên ông ấy, nhưng ông có một phòng khám riêng từ cha mẹ của ông rồi – một gia đình giàu có.
Và ông ấy đã giới thiệu tôi với cả gia đình ông, những người còn lại – anh em trai, chị gái, và đứa cháu nhỏ… ông ấy còn đưa cả cháu gái mới sinh một tháng đến giới thiệu với tôi. Ông ấy rất chân thành. Người đàn ông tốt. Ông ấy luôn nấu ăn cho tôi, như thể tôi không biết nấu ăn vậy. Ông ấy cứ làm; ông ấy cứ nấu thôi. Ông nấu rất ngon. Không biết sao [ông] làm được. Một bác sĩ người Đức như vậy mà nấu được cà-ri, cà-ri Thái, thậm chí cả súp Âu Lạc (Việt Nam) và đủ thứ món. Nên tôi cứ để ông ấy nấu.
Chúng tôi rất vui vẻ cho đến khi các vấn đề của người tị nạn Âu Lạc (Việt Nam) xuất hiện trong cuộc sống của tôi, và tôi không thể cứ để họ ở đó. Không có ai ở đó vào ban đêm – hiếm khi, một hoặc hai tình nguyện viên đến, nhưng họ chỉ đến vài tiếng đồng hồ hoặc có thể là một ngày, rồi sau đó họ có công việc riêng và gia đình ở xa trại. Vì vậy, chỉ có tôi ở đó cả ngày, cả đêm, ngay cả khi không còn nhân viên nào khác ở đó nữa. Và dĩ nhiên, đàn ông vẫn là đàn ông. Một y tá đã gặp được ông ấy vì ông cũng làm việc như một… Bác sĩ đôi khi làm việc tại phòng khám của riêng họ, nhưng họ cũng muốn có kinh nghiệm ở những bệnh viện khác nữa. Vì vậy, ông ấy cũng không có nhiều thời gian để luôn lái xe đi xa, đường dài để gặp tôi ở trại tị nạn, và khi ông ấy đến đó, tôi cũng bận rộn.
Nhiều khi tôi cũng không có ở đó. Tôi phải đưa người tị nạn đến nha sĩ, đến bệnh viện, nhiều bệnh viện khác nhau trong cùng một ngày. Tôi đưa họ đến đây, đó, kia. Và sau đó tôi sẽ đến đó, đây, đây, để đón tất cả họ và đưa họ về. Cho nên cả hai chúng tôi đều không có nhiều thời gian. Và dĩ nhiên, tôi không vui, nhưng tôi phải làm vậy. Và rồi một cô y tá đã gặp được ông, và sau đó họ đồng ý ở bên nhau. Dĩ nhiên là tôi rất đau lòng, nhưng rồi tôi rất bận rộn. Và ông tiếp tục cuộc sống của ông, tôi tiếp tục cuộc sống của tôi.
Sau đó, tôi gặp vị hôn phu thứ hai, vị bác sĩ mà tôi đã kết hôn, quý vị biết ông ấy – có hình ảnh của ông ấy và tất cả này kia để quý vị xem. Ông ấy đâu có lớn tuổi hơn tôi như một nhà sư nói dối về điều đó, nhà sư Thích Minh Tánh. Ông ta (nhà sư mặc cà sa nhiều màu) nói rằng chồng tôi rất già, và chồng tôi đưa tôi từ Việt Nam sang Đức. Hoàn toàn không đúng. Ông ta chẳng biết gì cả. Hoặc có thể ông ta cố tình nói rằng, kiểu như, tôi chỉ đủ xứng đáng để lấy một ông già.
“Apr. 12, 2021, Thích Minh Tánh: Cô Thanh Hải đi qua, Cô Thanh Hải là một nữ coi như y tá, (Dạ.) rồi chữa trị trong một cái… Ở Việt Nam đó thì gặp thằng Đức mà, nó già rồi. Cô Thanh Hải lấy nó, rồi nó đem qua Đức”.
Không, không phải sự thật. Chồng tôi chỉ hơn tôi một tuổi. Chúng tôi có cùng ngày sinh. Ông ấy lớn hơn tôi một tuổi, tính theo ngày sinh chính thức, mà dù sao thì đó cũng không phải ngày sinh của tôi. Ông ấy lớn hơn tôi một tuổi, nếu tính như vậy. Nhưng người phương Tây có lẽ trông già hơn một chút, và ông ấy để râu, nên trông ông già hơn một chút. Nhưng ông ấy không già hơn tôi. Chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi. Tôi đã nói với quý vị nhiều lần rồi, ông ấy là người chồng tuyệt vời nhất mà mình có thể tìm thấy. Và vị hôn phu cũ cũng vậy - một người đàn ông tuyệt vời. Trời ơi, nếu tất cả quý vị kết hôn với một trong hai người đàn ông này, quý vị sẽ hạnh phúc mãi mãi. Quý vị sẽ không bao giờ muốn người đàn ông nào khác; quý vị thậm chí sẽ không muốn nhìn bất kỳ người đàn ông nào khác. Vậy nên, sau đó, tôi đã kết hôn với vị hôn phu thứ hai, và chuyện là như vậy đó.
Photo Caption: Sự Kết Hợp Khéo Léo, Làm Tươi Sáng Nhiều Cuộc Đời!