Nhưng tất cả các vị Minh Sư đều là Minh Sư khai ngộ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và bất luận các Ngài có nói gì, thì cũng chỉ vì lợi ích của tha nhân và đệ tử của các Ngài. Bất luận các Ngài làm gì thì cũng chỉ vì lợi ích của tha nhân. (Dạ.) Nên, không có tôn giáo nào là khác biệt, chỉ có người khác nhau, cách giảng giải khác nhau, lối suy nghĩ khác nhau, quốc gia khác nhau, phong tục khác nhau. (Dạ. Dạ đúng vậy.) Theo đó, Minh Sư phải điều chỉnh giáo lý của Ngài, nhưng không bao giờ làm gì có hại cả.
Rồi. “Số sáu: là một người hành thiện hết sức kín đáo đến nỗi tay trái không biết tay phải đã cho gì”. Nghĩa là không ai biết họ cho bao nhiêu, cho khi nào hoặc bằng cách nào. Đây là cách chúng ta nên hành thiện. (Dạ, Sư Phụ.) Ban đầu chúng ta vốn làm như thế. Và rồi chúng ta có truyền hình, thế là chúng ta phải để người ta biết, để làm gương cho người khác hầu đánh thức lại tâm từ thiện bên trong họ.
Chứ thật ra, nếu quý vị tặng ai một đồng mà cho người khác biết, thì quý vị mất đồng đó. Mất công đức. Nếu nói ra thêm lần nữa, thì quý vị phải tặng thêm lần nữa, bằng không thì mắc nợ một đồng. (Ồ, dạ đúng.) Bởi vì quý vị càng nói, thì số tiền nợ càng nhân lên. Quý vị chỉ tặng có một đồng, mà cứ nói hoài. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Còn chúng ta làm từ thiện, và tường trình trên truyền hình, đó là vì chúng ta chỉ báo cáo mọi điều. Bởi vì tôi không bận tâm có công đức hay không. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi làm tất cả điều đó cũng chỉ để dạy con người bằng cách làm gương, chứ không phải chỉ nói suông. (Dạ.) Nên, tôi phải hy sinh điều đó. Bằng không, đã làm điều gì tốt thì mình không nên nói ra.
Tuy nhiên, tôi dâng hết lên Thượng Đế, bởi vì chỉ có Thượng Đế là Đấng ban phát, chứ không phải là tôi. Khi sinh ra đời, tôi không có gì cả, (Dạ, thưa Sư Phụ.) và không có gì là của tôi hết. Nếu Thượng Đế không cho phép hoặc không ban cho tôi, thì tôi cũng chẳng có gì. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Nên, trong lòng tôi, trong lòng tri ân khiêm tốn của tôi, tôi cảm thấy mình không tặng gì cả. Tất cả đều là từ Thượng Đế. Và hy vọng điều đó sẽ giúp tôi tránh được rắc rối. (Dạ, Sư Phụ.) Rắc rối vì nói ra là trái với ý muốn của tôi. Bởi vì trước đây nếu có tặng, thì tôi không bao giờ nói gì cả, nhưng bây giờ thì phải nói ra. (Dạ.) Chúng ta phải công bố, phải báo cáo để khai thuế và đủ mọi thứ khác. Và cũng để cho người khác biết, bởi vì chúng ta là phóng viên. Chúng ta cũng là đài truyền hình đưa tin. (Dạ Sư Phụ.) Nên, bất cứ gì chúng ta làm, cũng công bố cho mọi người biết, không có gì bí mật cả.
“Số bảy: Một người…”
Ồ, quý vị thấy số sáu tương tự như những lời Chúa Giê-su đã nói. Ngài nói: “Khi bố thí, đừng cho tay phải biết việc tay trái làm”. (Dạ.) Tương tự như vậy. (Dạ.) Hoặc đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, tương tự vậy. Bây giờ đến số bảy.
Quý vị thấy tất cả các vị Minh Sư, các Ngài đều nói những điều tương tự, (Dạ, thưa Sư Phụ.) mặc dù cách các Ngài diễn giải thì khác nhau. Và dĩ nhiên, ngoài ra, các Ngài còn dạy thêm những điều của riêng các Ngài, bởi vì mỗi Minh Sư có cách khác nhau để dạy con người và có những dạng tín đồ khác nhau. Vì vậy, các Ngài cũng phải nói thêm. Không phải chỉ Năm Giới hay Mười Điều Răn, mà các Ngài còn có sự liễu ngộ của riêng mình, và nhân duyên với những nhóm người khác nhau. Vì vậy mà giáo lý của các Ngài đôi khi trung dung, hơi khác một chút. Hoặc giảng thêm, do nhu cầu của thời đó và nhu cầu của những nhóm khác nhau.
Nhưng tất cả các vị Minh Sư đều là Minh Sư khai ngộ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và bất luận các Ngài có nói gì, thì cũng chỉ vì lợi ích của tha nhân và đệ tử của các Ngài. Bất luận các Ngài làm gì thì cũng chỉ vì lợi ích của tha nhân. (Dạ.) Nên, không có tôn giáo nào là khác biệt, chỉ có người khác nhau, cách giảng giải khác nhau, lối suy nghĩ khác nhau, quốc gia khác nhau, phong tục khác nhau. (Dạ. Dạ đúng vậy.) Theo đó, Minh Sư phải điều chỉnh giáo lý của Ngài, nhưng không bao giờ làm gì có hại cả.
Rồi, số bảy là: “Một người nhớ đến Allah trong ẩn dật và mắt họ lệ tuôn tràn”.
Nghĩa là, người nào làm theo lời dạy của Thượng Đế, qua bất kỳ Đức Tiên Tri nào, một vị Minh Sư, mà họ yêu thích giáo lý đó vô vàn, và thật thành tâm, thật thuần khiết, thật sự hết lòng, đến nỗi chỉ cần nghĩ tới Thượng Đế hoặc nghĩ tới Minh Sư, là mắt họ đẫm lệ rồi. (Dạ Sư Phụ.) Đó nghĩa là họ rất thuần khiết. Có khi người ta khóc mà cũng không biết tại sao khóc. Bởi vì linh hồn họ khao khát Thiên Đàng, khao khát Thượng Đế, khao khát được trở về lại nơi nguyên thủy của họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là lý do mà họ khóc.
Nhiều anh chị em đồng tu của quý vị cũng khóc. Hoặc khi họ gặp tôi hoặc khi họ thiền, họ nghĩ Thượng Đế nhân từ biết bao, hoặc qua vị Minh Sư hoặc bởi vị Minh Sư. Nhưng dĩ nhiên, dù sao tất cả đều là từ Thượng Đế. Và rồi họ khóc, ngay cả trong âm thầm. Ý nói không phải âm thầm, mà một mình. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nghĩa là không phải để phô trương, mà thực sự vì thương yêu Thượng Đế.
Vậy có ai trong quý vị thấy mình giống người thứ bảy này không? (Dạ có.) Có à. (Tất cả chúng con. Dạ có, thưa Sư Phụ.) Ít ra quý vị là một số nhân vật trong đây, phải, (Dạ.) những nhân vật tốt. (Dạ.) Ồ, tôi mừng. Vậy thì chúc mừng.
Truyện này cũng xong rồi. Trời ơi. Để tôi xem có truyện gì khác nữa không. Nếu không có, thì không có. Chỉ là đôi khi, tôi không có nhiều thời giờ để xem qua tất cả truyện này. Tôi đã xem qua một số, để chắc chắn rằng những gì tôi đọc cho quý vị nghe là có ích cho quý vị. Tôi cầu nguyện trước; rằng bất cứ điều gì tôi nói sẽ có lợi ích cho quý vị và loài người. Tôi chỉ kiểm tra, thế thôi. Tôi nghĩ là tôi chưa coi trước truyện nào khác. Nhưng tôi có thể đọc quý vị nghe một truyện khác nếu quý vị muốn. (Dạ muốn, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Vẫn có thể chứ hả? (Dạ, chắc chắn rồi.) Quý vị có thời giờ không? (Dạ, chúng con có, thưa Sư Phụ.) (Dạ có ạ.)
Cái gì trong đó? Bởi vì mấy giấy tờ của tôi đang rơi tùm lum. Biết không, sư huynh của quý vị, anh ấy in ra cho tôi rồi chỉ kẹp lại thôi, nên khi cái kẹp giấy (Ồ.) bị sút ra, mọi thứ rơi lộn xộn hết. Tôi sẽ gặp rắc rối khi xem lại sau này để sắp xếp lại thứ tự các trang. Được rồi, tốt, có lẽ tôi sẽ đọc quý vị nghe truyện khác, bởi vì không biết khi nào chúng ta sẽ có thời gian nữa. (Dạ.) Hy vọng là sẽ có. Hy vọng là chúng ta có. Chỉ là tôi đang có hứng đọc truyện cho quý vị nghe, (Dạ.) bởi vì những lúc khác có lẽ tôi không thể. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) (Dạ, Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Nhưng mình nghỉ một chút nhé. Rồi năm phút nữa chúng ta quay lại ha. (Dạ, Sư Phụ.) (Dạ, Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.)
(Kính chào Sư Phụ.) Này, này, này. Quý vị vẫn còn đó. (Dạ, Sư Phụ.) Có thoải mái không? (Dạ thoải mái. Dạ cảm ơn Sư Phụ. Còn Ngài thế nào ạ?) Tôi ổn, tốt. Nơi tôi ở hơi lạnh. Quý vị thì sao? Nơi đó ổn không? (Dạ, chúng con ổn, thưa Sư Phụ. Chúng con ổn, thưa Sư Phụ.) Thời tiết thế nào? (Thời tiết lạnh hơn nhưng... Dạ trời mưa, nhưng không lạnh lắm.) Trời mưa, nhưng không lạnh. (Dạ không.) Quý vị thoải mái. (Dạ. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Vậy tốt, tốt, tốt. Có cần gì thì cứ đặt mua nha. (Dạ cảm ơn Sư Phụ.)
(Thưa Sư Phụ, có một câu hỏi. Vì sao Đức Tiên Tri, Bình An Ở Cùng Ngài, nói rằng chúng ta chỉ nên tôn thờ một mình Allah, và không ai khác? Và không kết hợp với bất kỳ danh hiệu nào khác?)
Mỗi Minh Sư quá khứ, quá khứ, hiện tại hoặc vị lai, tạo ra một cõi giới từ công đức vô lượng của các Ngài cho tín đồ của các Ngài, Những người tôn thờ và tín đồ thành tâm của các Ngài. (Dạ.) Nên, Allah, cầu mong thế giới tôn thờ danh hiệu của Ngài, Allah, cũng là một trong các vị Đại Minh Sư thời xưa. Ngài là một vị Thượng Đế. Ngài cũng là Thượng Đế. (À dạ.) Đồng nhất với Thượng Đế. (Dạ đúng.) Ngài tạo ra một cõi giới. Và nếu quý vị tôn thờ danh Ngài thành tâm, nhất tâm bất loạn, và không phân tâm gì hết, thì quý vị sẽ đi tới cõi của Ngài. (Ồ, chà.)
Đức Tiên Tri, Bình An Ở Cùng Ngài, nhân từ dạy người ta [pháp] này, bởi vì Ngài biết rằng không có nhiều người có thể đạt tới cảnh giới cao mà Ngài đã đạt được. Không bao nhiêu người có thể thật tinh tấn tu pháp thiền nghiêm ngặt nào khác, v.v… (Dạ phải, thưa Sư Phụ.) Nên Ngài dạy pháp này bởi vì Ngài biết rằng Allah sẽ giúp họ. (À. Dạ.)
Tất cả Minh Sư đều đồng nhất với Thượng Đế. Do đó, chúng ta cũng có thể tôn thờ các Ngài như Thượng Đế. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng không quan trọng, không quan trọng. Thượng Đế luôn luôn gửi Con trai và Con gái của Ngài đến những tinh cầu khác nhau để cứu những linh hồn xứng đáng và linh hồn thành tâm, tuyệt vọng. Giống như những người vào thời của Đức Tiên Tri Muhammad, Bình An Ở Cùng Ngài. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Quý vị có nhớ trong một truyện cổ Phật giáo, hoặc kinh Phật mà tôi đọc quý vị nghe cách đây lâu rồi, hoặc ngay cả những năm gần đây, có một cõi gọi là Cõi Phật A Di Đà? (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) Và họ cũng gọi là Tây Phương Cực Lạc, bởi vì ít nhiều gì, nơi đó cũng như từ phương tây của thế giới ta bà này. (Dạ.)
Khi Phật còn tại thế, Ngài biết cõi giới của nhiều vị Minh Sư quá khứ khác nhau mà con người có thể đến. Họ có thể đi đến đó. Dễ hơn cho người bận rộn, nhưng có sự khao khát thành tâm để được giải thoát khỏi sự đau khổ của thế giới bóng này. (Dạ đúng.) Cho nên, nhiều Minh Sư tạo ra các cõi khác nhau cho những người khác nhau.
Phật A Di Đà với công đức vô lượng của Ngài, đã tạo ra một thế giới gọi là Cõi Phật A Di Đà. Và những người tôn thờ Ngài thành tâm, nhất tâm, phải… đây không phải điều kiện, nhưng đó là cách phải như vậy; luôn luôn nhất tâm niệm danh hiệu của Ngài, và nghĩ về Ngài hoặc luôn tưởng nhớ đến Ngài với tình thương, lòng tôn kính và sự khao khát được gặp Ngài, để đi tới cõi của Ngài. Thì họ sẽ đến đó. (Ồ. Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Ờ. Là như vậy đó.
Bởi vì vào thời của Đức Phật, không phải ai cũng có may mắn hoặc có thời gian để đích thân đến gặp Phật, Phật Thích Ca Mâu Ni. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Khi hoàng hậu của một quốc gia bị con trai giam trong ngục… quý vị biết không, chuyện nghiệp quả, hoàng hậu ở trong ngục tha thiết cầu nguyện Phật giúp bà, bởi vì bà không thể đến gặp Ngài. Và bà không biết làm gì khác. Như, nhiều người tại gia, họ chỉ thờ Phật, cúng dường, và rồi về nhà. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bình thường là như vậy. Không phải ai cũng thành tâm tu tập thiền định, hoặc thỉnh cầu [học] thiền hoặc bất cứ gì như thế. Người tại gia. (Dạ.)
Nên, bà ở trong ngục và cầu nguyện Phật bởi vì lúc bấy giờ đã rất tuyệt vọng rồi, nên bà thật sự thành tâm. Vì vậy, Phật hiện ra với bà trong hóa thân phụ trội của Ngài, đi tới ngục và dạy bà pháp môn niệm Phật A Di Đà này.
Tương tự, Đại Tiên tri Muhammad nhân từ, Bình An Ở Cùng Ngài, cũng dạy đệ tử và tín đồ của Ngài pháp môn tưởng nhớ Allah. Thượng Đế vĩ đại.
Tất cả các vị Đại Minh Sư này nương vào lực lượng của Đấng Toàn Năng, đó là trong lực lượng vũ trụ mà Đấng Toàn Năng đã cho phép các vị Minh Sư sử dụng. (Dạ.) Họ có thể dùng lực lượng đó để tạo ra cõi giới tâm linh mới, hoặc cứu đệ tử và tín đồ thành tâm của các Ngài. (Dạ, Sư Phụ.) Như thế đó. Nên, theo cách đó, vị Đại Minh Sư nào cũng đồng nhất với Đấng Toàn Năng. Dĩ nhiên, dùng lực lượng của Đấng Toàn Năng. Nhưng đây là điều trừu tượng. Không phải như các Ngài là Đấng Toàn Năng nguyên thủy, nhưng các Ngài là từ Đấng Toàn Năng và dùng Lực Lượng của Đấng Toàn Năng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và đồng thời, vẫn giữ lại lực lượng thánh thiện của cá nhân, đại giác ngộ của cá nhân. (Dạ.) Nên, không phải như là mình đồng nhất với Thượng Đế và rồi mình mất đi mọi thứ, (Dạ phải, thưa Sư Phụ.) và rồi mình không hiện hữu nữa. Mình có hiện hữu, mà cũng không hiện hữu. (Dạ.) Điều này phức tạp. Nhưng cũng đủ để nói rằng Ngài đồng nhất với Thượng Đế. (Dạ Sư Phụ.)
Vị Minh Sư đó. Nhưng vẫn là một Thượng Đế riêng biệt với tất cả lực lượng và quyền năng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) (Dạ.) Các Ngài là con cái chân chính của Thượng Đế, thật sự là con trai và con gái của Thượng Đế. (Dạ.) Như Chúa Giê-su Ki-tô, (Dạ Sư Phụ.) Đức Chúa vĩ đại mà chúng ta tôn thờ. Nào, quý vị hiểu hết rồi chứ, phải không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ, cảm ơn Ngài đã giải thích điều đó.)
Nhưng trong khi đó, khi Đức Phật còn tại thế, Ngài ủng hộ, khuyến khích và truyền cảm hứng cho con người không ăn thịt bất kỳ người-thân-động-vật nào. Như vậy Ngài có thể bảo vệ họ tốt hơn. Thành ra Ngài nói: “Bất cứ ai ăn thịt thì không phải là đệ tử của ta”. (Dạ phải.) Không theo Phật, mà theo ma vương. Hoặc là những kẻ ngoại giáo. Người ngoại đạo. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bây giờ rất rõ ràng rồi. (Dạ vâng, xin cảm ơn Sư Phụ.)